Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Tính Kế Với Nàn...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Nàng không nhịn cười được, người trong cái nhà này lớn lên thì xấu mà ngược lại hay mơ đẹp đó.
Lạc Hi không muốn lúc hưởng thụ đồ ăn ngon lại còn bị một đám trùng hút máu làm phiền nên quyết đoán quay lại núi.
Nàng tìm nơi ít cây cối để đốt lửa trại, lấy gà rừng với thỏ hoang hôm nay săn được xử lý sạch sẽ rồi nổi lửa nướng BBQ.
Khi Lạc Hi xuất hiện lần nữa, bầu trời phía trên đỉnh đầu đã đầy sao, ánh trăng chiếu một lớp ánh sáng dịu nhẹ xuống ngôi làng yên tĩnh.
“…”
“Chà, nhìn xem ai đã về rồi kìa, còn nhớ cửa nhà hướng nào để mở cũng không dễ dàng gì đâu!”
Lạc Hi đẩy cửa viện ra đã lập tức nhìn người của cả gia đình nhà họ Lạc, bọn họ ngồi ở trước bàn đá trống không với vẻ mặt không được tốt.
Bà lão dẫn đầu xông tới, nhìn trái phải thấy hai tay nàng trống không thì ánh mắt hung ác: “Lợn đâu? Lợn rừng đâu?”
Chú tư Lạc ở bên cạnh tiếp lời: “Nhất định là lại bị nàng trộm cầm đi lấy lòng nam nhân bên ngoài chứ gì nữa.”
Đến cuối hắn ta còn dùng giọng nói mà chỉ mọi người ở đó có thể nghe thấy bảo: “Trời sinh đã là thứ đê tiện thì làm gì cũng đê tiện.”
“Mấy người muốn ăn lợn rừng sao?” Gương mặt Lạc Hi nở nụ cười, trong mắt tựa như có sương lạnh.
Không đợi họ trả lời nàng đã cất bước lên một chút, nắm lấy vạt áo của chú tư Lạc rồi “bốp bốp” hai đấm vào gương mặt trắng nõn như chuột bạch thành tinh của hắn ta.
Nàng như ý nguyện nhìn thấy gương mặt tên ẻo lả kia sưng lên, xoay người sang hướng khác đối mặt với đám người già trẻ nhà họ Lạc: “Đây này… Con lợn rừng này cho các người.”
Dứt lời mang hắn tay ném lên mặt đất rồi lập tức về phòng.
Trong viện thoáng chốc gà bay chó sủa, người bảo đỡ lên, người thì kêu la đau đau còn người thì đi gọi thầy thuốc. Dày vò tới nửa đêm mọi người vẫn còn hợp lại ở trong phòng của chú tư Lạc, vây quanh hoi han cân cần con chuột bạch ấy.
Người kia đưa gương mặt dán thuốc nâu ra, trong miệng nói ra lời ác độc: “Mẹ à mẹ nhìn xem đi, thằng này đã thoát khỏi sự khống chế của chúng ta rồi, không thể để nói ở lại.”
Bà lão nhìn gương mặt con mình sưng như cái đầu heo thì kêu lên bảo bối của mẹ.
Bà ta nghe thế gật đầu thật mạnh: “Chờ khi nào anh cả con về mẹ sẽ kéo hắn hỏi xem thử trong trấn huyện thành có chỗ nào cần người hay không rồi mẹ sẽ bán nó đi, giấy tờ bán đứt nó luôn để còn có thể lấy thêm mấy đồng tiền.”
Lạc Hi không muốn lúc hưởng thụ đồ ăn ngon lại còn bị một đám trùng hút máu làm phiền nên quyết đoán quay lại núi.
Nàng tìm nơi ít cây cối để đốt lửa trại, lấy gà rừng với thỏ hoang hôm nay săn được xử lý sạch sẽ rồi nổi lửa nướng BBQ.
Khi Lạc Hi xuất hiện lần nữa, bầu trời phía trên đỉnh đầu đã đầy sao, ánh trăng chiếu một lớp ánh sáng dịu nhẹ xuống ngôi làng yên tĩnh.
“…”
“Chà, nhìn xem ai đã về rồi kìa, còn nhớ cửa nhà hướng nào để mở cũng không dễ dàng gì đâu!”
Lạc Hi đẩy cửa viện ra đã lập tức nhìn người của cả gia đình nhà họ Lạc, bọn họ ngồi ở trước bàn đá trống không với vẻ mặt không được tốt.
Bà lão dẫn đầu xông tới, nhìn trái phải thấy hai tay nàng trống không thì ánh mắt hung ác: “Lợn đâu? Lợn rừng đâu?”
Chú tư Lạc ở bên cạnh tiếp lời: “Nhất định là lại bị nàng trộm cầm đi lấy lòng nam nhân bên ngoài chứ gì nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến cuối hắn ta còn dùng giọng nói mà chỉ mọi người ở đó có thể nghe thấy bảo: “Trời sinh đã là thứ đê tiện thì làm gì cũng đê tiện.”
“Mấy người muốn ăn lợn rừng sao?” Gương mặt Lạc Hi nở nụ cười, trong mắt tựa như có sương lạnh.
Không đợi họ trả lời nàng đã cất bước lên một chút, nắm lấy vạt áo của chú tư Lạc rồi “bốp bốp” hai đấm vào gương mặt trắng nõn như chuột bạch thành tinh của hắn ta.
Nàng như ý nguyện nhìn thấy gương mặt tên ẻo lả kia sưng lên, xoay người sang hướng khác đối mặt với đám người già trẻ nhà họ Lạc: “Đây này… Con lợn rừng này cho các người.”
Dứt lời mang hắn tay ném lên mặt đất rồi lập tức về phòng.
Trong viện thoáng chốc gà bay chó sủa, người bảo đỡ lên, người thì kêu la đau đau còn người thì đi gọi thầy thuốc. Dày vò tới nửa đêm mọi người vẫn còn hợp lại ở trong phòng của chú tư Lạc, vây quanh hoi han cân cần con chuột bạch ấy.
Người kia đưa gương mặt dán thuốc nâu ra, trong miệng nói ra lời ác độc: “Mẹ à mẹ nhìn xem đi, thằng này đã thoát khỏi sự khống chế của chúng ta rồi, không thể để nói ở lại.”
Bà lão nhìn gương mặt con mình sưng như cái đầu heo thì kêu lên bảo bối của mẹ.
Bà ta nghe thế gật đầu thật mạnh: “Chờ khi nào anh cả con về mẹ sẽ kéo hắn hỏi xem thử trong trấn huyện thành có chỗ nào cần người hay không rồi mẹ sẽ bán nó đi, giấy tờ bán đứt nó luôn để còn có thể lấy thêm mấy đồng tiền.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro