Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Chẳng Lẽ Tai Họ...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
“Nhị bái cao đường.” Chú rể vẫn bất động như cũ, trong phòng có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Phu thê…” Quan làm lễ đang muốn hô lên phu thê giao bái thì Cố Trì dưới khăn hỉ bất thình lình mở mắt ra xốc khăn voan đỏ trùm đầu lên…
Bái đường bị cắt ngang được coi là chuyện vô cùng xui xẻo, nó ngụ ý trong nhà bị đem tới tai họa.
Cố Trì kéo khăn hỉ xuống, vẻ mặt xanh mặt đứng dậy.
Nhớ cảnh tượng trước khi hôn mê rồi lại nhìn xung quanh được trang trí tràn ngập sự vui vẻ, rất nhanh hắn ta đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra: “Ngu à! Các ngươi mang sai người rồi!”
Trấn trưởng vốn thờ phụng quỷ thần lúc này mặt đã trắng bệch, cộng thêm nghe được lời mắng chửi ông ta ngu ngốc từ một tên nông dân thì sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh.
Đúng vào ngay lúc này tân nương trên tấm gỗ không biết có phải là đã gặp nạn lớn đến hay không mà nàng ta phun ra một ngụm máu đen, khuôn mặt béo ú lộ ra vẻ xám xịt.
Đường phu nhân kinh hãi, khóc toáng kêu to phủ y, thoáng chốc ở tiền sảnh người ngã ngựa đổ.
Đường tiểu thư lúc này thuốc hay kim châm đều không hữu dụng, đi đời nhà ma.
Đường phu nhân ghé lên cái xác của con gái khóc toáng lên thật to.
Bà ta đưa ngón tay được chỉnh trang tinh xảo lên chỉ về phía Cố Trì đã sớm ngây ngẩn cả ra rồi kêu lên chói tai: “Là mày… Là mày đã khắc chết con gái của tao.”
“Lão gia, người phải đòi lại công bằng cho con gái của chúng ta!”
Cố Trì từ lâu đã bị tình huống như thế này làm cho hoảng sợ không biết phải làm sao.
Mãi cho đến khi ánh mắt băng giá của trấn trưởng Đường nhìn đến rồi thấp giọng hạ lệnh: “Người đâu, mang cái thứ khắc thê này… Đem đi đánh cho ta.”
Khi ván gỗ đánh thật mạnh lên người mình Cố Trì mới hoàn toàn hoàn hồn lại, hắn ta la to: “Không phải ta mà, nhầm người rồi, con rể tới cửa nhà các người là Lạc Hi.”
Hiển nhiên là vốn dĩ chẳng có ai để ý tới hắn ta.
Ván gỗ một cái lại một cái đánh lên trên người, Cố Trì tay trói gà không chặt đau đến độ chết đi sống lại, hắn ta hận không thể đập xuống đất nhưng có người có thể cho hắn ta được chuyện đó.
Đường thủ nhân khoanh tay đứng ở đó.
Ngoài tiền sảnh, ông ta đến bây giờ đã bình tĩnh lại nhớ lại khuôn mặt của Cố Trì, là tú tài của thôn Chính Đạo.
Ông ta đã hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối trong những lời nói của đối phương.
Đối phương bị tân lang thật sự đánh ngất rồi thay mận đổi đào.
*Ý chỉ sự tráo đổi.
“Phu thê…” Quan làm lễ đang muốn hô lên phu thê giao bái thì Cố Trì dưới khăn hỉ bất thình lình mở mắt ra xốc khăn voan đỏ trùm đầu lên…
Bái đường bị cắt ngang được coi là chuyện vô cùng xui xẻo, nó ngụ ý trong nhà bị đem tới tai họa.
Cố Trì kéo khăn hỉ xuống, vẻ mặt xanh mặt đứng dậy.
Nhớ cảnh tượng trước khi hôn mê rồi lại nhìn xung quanh được trang trí tràn ngập sự vui vẻ, rất nhanh hắn ta đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra: “Ngu à! Các ngươi mang sai người rồi!”
Trấn trưởng vốn thờ phụng quỷ thần lúc này mặt đã trắng bệch, cộng thêm nghe được lời mắng chửi ông ta ngu ngốc từ một tên nông dân thì sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh.
Đúng vào ngay lúc này tân nương trên tấm gỗ không biết có phải là đã gặp nạn lớn đến hay không mà nàng ta phun ra một ngụm máu đen, khuôn mặt béo ú lộ ra vẻ xám xịt.
Đường phu nhân kinh hãi, khóc toáng kêu to phủ y, thoáng chốc ở tiền sảnh người ngã ngựa đổ.
Đường tiểu thư lúc này thuốc hay kim châm đều không hữu dụng, đi đời nhà ma.
Đường phu nhân ghé lên cái xác của con gái khóc toáng lên thật to.
Bà ta đưa ngón tay được chỉnh trang tinh xảo lên chỉ về phía Cố Trì đã sớm ngây ngẩn cả ra rồi kêu lên chói tai: “Là mày… Là mày đã khắc chết con gái của tao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lão gia, người phải đòi lại công bằng cho con gái của chúng ta!”
Cố Trì từ lâu đã bị tình huống như thế này làm cho hoảng sợ không biết phải làm sao.
Mãi cho đến khi ánh mắt băng giá của trấn trưởng Đường nhìn đến rồi thấp giọng hạ lệnh: “Người đâu, mang cái thứ khắc thê này… Đem đi đánh cho ta.”
Khi ván gỗ đánh thật mạnh lên người mình Cố Trì mới hoàn toàn hoàn hồn lại, hắn ta la to: “Không phải ta mà, nhầm người rồi, con rể tới cửa nhà các người là Lạc Hi.”
Hiển nhiên là vốn dĩ chẳng có ai để ý tới hắn ta.
Ván gỗ một cái lại một cái đánh lên trên người, Cố Trì tay trói gà không chặt đau đến độ chết đi sống lại, hắn ta hận không thể đập xuống đất nhưng có người có thể cho hắn ta được chuyện đó.
Đường thủ nhân khoanh tay đứng ở đó.
Ngoài tiền sảnh, ông ta đến bây giờ đã bình tĩnh lại nhớ lại khuôn mặt của Cố Trì, là tú tài của thôn Chính Đạo.
Ông ta đã hiểu rõ sự tình từ đầu đến cuối trong những lời nói của đối phương.
Đối phương bị tân lang thật sự đánh ngất rồi thay mận đổi đào.
*Ý chỉ sự tráo đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro