Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Chẳng Lẽ Tai Họ...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Dù đã biết rõ ngọn nguồn nhưng ông ta vẫn không kêu dừng lại, người có tiếng tăm tú tài trên người giết là không thể được nhưng cho chút dạy dỗ vẫn có thể.
Mãi cho đến khi hơi thở Cố Trì thoi thóp, ông ta thấy không ổn mới xua tay bảo người kéo hắn ta vào thư phòng.
“...”
Ở thôn Chính Đạo, Lạc Hi rửa mặt một chút rồi ngồi ở đầu giường, nàng xuyên qua song cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao ở ngoài, bên môi nở nụ cười: “Cũng gần tới lúc rồi.”
Khi đánh Cố Trì một gậy nàng đã tính toán cường độ đòn đánh để đảm bảo người đó sẽ tỉnh lại trước khi quá trình đại hôn hoàn tất.
Nếu không có gì khác, một kẻ đạo đức giả thích nhún nhường và mưu mô như Cố Trì một khi hắn ta thấy rằng không thể làm được việc gì đó thì sẽ nhẫn nhịn và tận dụng cơ hội để bám víu vào chân trấn trưởng.
Chờ khi thời cơ chín muồi thì quay lại đây trả thù nàng.
Lạc Hi sẽ không cho kẻ địch bất kỳ một cơ hội nào cả.
Không làm hai người đó trở mặt thành thù và Cố Trì phải bỏ nửa cái mạng nhỏ thì cuộc chiến này coi như là nàng thua!
“...”
Chuyện không ngoài dự đoán, Cố Trì bị ném ra ngoài cửa như một miếng giẻ rách. Áo rách quần nát, tất cả chỗ quần áo nguyên vẹn đều rỉ máu.
Mẹ cố sáng sớm thức dậy đã bị người đầy máu me ngoài nhà dọa sợ nhảy dựng cả lên, cho đến khi thấy rõ đoa là mặt con trai nhà mình thì hét to một tiếng thảm thiết, vội bò lăn ra ngoài mời thầy thuốc.
Không đến trưa, lời đồn chuyện Cố Trì bị đánh và Cố Trì không sống được bao lâu đã truyền đi khắp thôn.
“...”
Khó có khi Lạc Hi hôm nay không ra khỏi cửa, sáng sớm nàng đã kéo bà lão dậy từ trên giường bệnh để làm người trấn thủ giữ cửa.
Bất kể là người Cố gia hay là người trong thôn kèo bè lũ tới đây để hỏi tội thì mặc cho ba bảy hai mốt gì cũng mở toàn bộ hỏa lực cho bà ta phun trả lại.
Bà lão lúc đầu không đồng ý, tại họa tự nó tìm, sao không tự mình chửi lại đi?
Lạc Hi cũng không tức giận, nàng chỉ cười như không cười bảo: Muốn đi tới thư viện nhìn thử chú tư.
Thế là bà lão đánh chết cũng không đồng ý trong nháy mắt héo luôn.
“...”
Khi mẹ Cố mang theo trưởng thôn hùng hổ giết tới cửa đã nhìn thấy bà lão khó chơi Lạc gia kia đang xoa hông đứng ở trước cửa, dáng vẻ tựa như đã đợi từ lâu.
“Bà…”
“Bà cái gì mà bà, lão nương không đi tìm ngươi mà ngươi còn dám chủ động tìm tới cửa?”
Mãi cho đến khi hơi thở Cố Trì thoi thóp, ông ta thấy không ổn mới xua tay bảo người kéo hắn ta vào thư phòng.
“...”
Ở thôn Chính Đạo, Lạc Hi rửa mặt một chút rồi ngồi ở đầu giường, nàng xuyên qua song cửa sổ nhìn bầu trời đầy sao ở ngoài, bên môi nở nụ cười: “Cũng gần tới lúc rồi.”
Khi đánh Cố Trì một gậy nàng đã tính toán cường độ đòn đánh để đảm bảo người đó sẽ tỉnh lại trước khi quá trình đại hôn hoàn tất.
Nếu không có gì khác, một kẻ đạo đức giả thích nhún nhường và mưu mô như Cố Trì một khi hắn ta thấy rằng không thể làm được việc gì đó thì sẽ nhẫn nhịn và tận dụng cơ hội để bám víu vào chân trấn trưởng.
Chờ khi thời cơ chín muồi thì quay lại đây trả thù nàng.
Lạc Hi sẽ không cho kẻ địch bất kỳ một cơ hội nào cả.
Không làm hai người đó trở mặt thành thù và Cố Trì phải bỏ nửa cái mạng nhỏ thì cuộc chiến này coi như là nàng thua!
“...”
Chuyện không ngoài dự đoán, Cố Trì bị ném ra ngoài cửa như một miếng giẻ rách. Áo rách quần nát, tất cả chỗ quần áo nguyên vẹn đều rỉ máu.
Mẹ cố sáng sớm thức dậy đã bị người đầy máu me ngoài nhà dọa sợ nhảy dựng cả lên, cho đến khi thấy rõ đoa là mặt con trai nhà mình thì hét to một tiếng thảm thiết, vội bò lăn ra ngoài mời thầy thuốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đến trưa, lời đồn chuyện Cố Trì bị đánh và Cố Trì không sống được bao lâu đã truyền đi khắp thôn.
“...”
Khó có khi Lạc Hi hôm nay không ra khỏi cửa, sáng sớm nàng đã kéo bà lão dậy từ trên giường bệnh để làm người trấn thủ giữ cửa.
Bất kể là người Cố gia hay là người trong thôn kèo bè lũ tới đây để hỏi tội thì mặc cho ba bảy hai mốt gì cũng mở toàn bộ hỏa lực cho bà ta phun trả lại.
Bà lão lúc đầu không đồng ý, tại họa tự nó tìm, sao không tự mình chửi lại đi?
Lạc Hi cũng không tức giận, nàng chỉ cười như không cười bảo: Muốn đi tới thư viện nhìn thử chú tư.
Thế là bà lão đánh chết cũng không đồng ý trong nháy mắt héo luôn.
“...”
Khi mẹ Cố mang theo trưởng thôn hùng hổ giết tới cửa đã nhìn thấy bà lão khó chơi Lạc gia kia đang xoa hông đứng ở trước cửa, dáng vẻ tựa như đã đợi từ lâu.
“Bà…”
“Bà cái gì mà bà, lão nương không đi tìm ngươi mà ngươi còn dám chủ động tìm tới cửa?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro