Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Lục Vận Cẩm, Lụ...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Nàng nói với giọng điệu miễn cưỡng: "Mặc dù chất liệu y phục không tệ nhưng mà đã mặc rồi cho nên ta miễn cưỡng chiết khấu cho ngươi ba phần."
"Tính vào cùng nhau thì các ngươi còn nợ ta 353 lượng bạc, các ngươi muốn trả bạc hay là ngân phiếu."
Lục lão thái: "..." Vì sao cứ có cảm giác mình giống như lợn nái đang chờ giá thế.
Bà ta tức giận đến mức đập mạnh cây gậy xuống đất, giận dữ hét lên: "Tên tiểu tử cuồng vọng, ngạo mạnh này ở đâu đến, dám nhục mạ mẫu thân của Hầu gia, phải trừng phạt theo pháp luật."
"Ngươi... ngươi khôn hồn thì để tờ giấy đỏ lại rồi biến nhanh đi thì ta sẽ không truy cứu trách nhiệm."
Lạc Hi không nhịn được mà bật cười thành tiếng:" Có cáo mệnh phu nhân mới là quan phụ, mới được người ta hành lễ. Xin hỏi lão thái thái, bà đã có chưa vậy?"
Ánh mắt của nàng bắt đầu nghiền ngẫm, suy nghĩ: "Theo ta được biết thì nhi tử làm quan lớn kia của ba cũng không còn nhớ thương gì đến người mẫu thân ruột thịt là bà thì phải."
"Nếu không thì bây giờ không đưa bà đến kinh thành để hưởng phúc mà để bà lại nông thôn."
"Chà chà, lão phu nhân à, bà thật đáng thương."
Vừa dứt lời, sắc mặt nàng lập tức nghiêm mặt: "Trả tiền."
Lục Vân Cẩm ngẩng đầu, xuyên qua mái tóc đen, hắn nhìn thấy một Lạc Hi vô cùng kiêu ngạo, hùng hồn đang bảo vệ hắn thì trong mắt hắn cuồn cuộn cảm xúc.
Có người... bảo vệ hắn sao?
Nhưng mà... đúng là thú vị đấy.
"..."
Vì sao để bà ta ở lại không thôn mà không đón bà ta đến kinh thành hưởng phúc.
Những lời này như một con dao đâm thẳng vào trong tim bà ta, lúc đó sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, trở nên vô cùng khóc chịu. Ánh mắt của mọi người xung quanh giống như từng con dao nhỏ đang xẻo thịt bà ta vậy, khiến bà ta vô cùng tức giận.
Mấy lần bà ta muốn há mồm nói chuyện nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lạc Hi thì lại cảm thấy hoảng hốt.
Rốt cuộc là tên tiểu tử này ở nơi nào đến? Bà ta đã thử nhiều thủ đoạn mà bà ta từng làm với người bên ngoài nhưng lại không có tác dụng gì với nàng.
Ngược lại còn bị đòi tiền, bà ta chán ghét thì Lục Vân Cẩm đang nằm trên ván gỗ. ĐỪng nói là 500 lượng, cho dù năm lượng bà ta cũng sẽ không trả vì hắn.
Bà ta bình tĩnh lại và rũ bỏ trách nhiệm: "Giấy ghi nợ là do Lục Vân Cẩm ký, dựa vào cái gì mà đến tìm ta. Không có tiền đâu."
Sau đó bà ta lắc đầu với bà tử nhà trấn trưởng, ý hỏi chuyện này nên làm thế nào?
"Tính vào cùng nhau thì các ngươi còn nợ ta 353 lượng bạc, các ngươi muốn trả bạc hay là ngân phiếu."
Lục lão thái: "..." Vì sao cứ có cảm giác mình giống như lợn nái đang chờ giá thế.
Bà ta tức giận đến mức đập mạnh cây gậy xuống đất, giận dữ hét lên: "Tên tiểu tử cuồng vọng, ngạo mạnh này ở đâu đến, dám nhục mạ mẫu thân của Hầu gia, phải trừng phạt theo pháp luật."
"Ngươi... ngươi khôn hồn thì để tờ giấy đỏ lại rồi biến nhanh đi thì ta sẽ không truy cứu trách nhiệm."
Lạc Hi không nhịn được mà bật cười thành tiếng:" Có cáo mệnh phu nhân mới là quan phụ, mới được người ta hành lễ. Xin hỏi lão thái thái, bà đã có chưa vậy?"
Ánh mắt của nàng bắt đầu nghiền ngẫm, suy nghĩ: "Theo ta được biết thì nhi tử làm quan lớn kia của ba cũng không còn nhớ thương gì đến người mẫu thân ruột thịt là bà thì phải."
"Nếu không thì bây giờ không đưa bà đến kinh thành để hưởng phúc mà để bà lại nông thôn."
"Chà chà, lão phu nhân à, bà thật đáng thương."
Vừa dứt lời, sắc mặt nàng lập tức nghiêm mặt: "Trả tiền."
Lục Vân Cẩm ngẩng đầu, xuyên qua mái tóc đen, hắn nhìn thấy một Lạc Hi vô cùng kiêu ngạo, hùng hồn đang bảo vệ hắn thì trong mắt hắn cuồn cuộn cảm xúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có người... bảo vệ hắn sao?
Nhưng mà... đúng là thú vị đấy.
"..."
Vì sao để bà ta ở lại không thôn mà không đón bà ta đến kinh thành hưởng phúc.
Những lời này như một con dao đâm thẳng vào trong tim bà ta, lúc đó sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, trở nên vô cùng khóc chịu. Ánh mắt của mọi người xung quanh giống như từng con dao nhỏ đang xẻo thịt bà ta vậy, khiến bà ta vô cùng tức giận.
Mấy lần bà ta muốn há mồm nói chuyện nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lạc Hi thì lại cảm thấy hoảng hốt.
Rốt cuộc là tên tiểu tử này ở nơi nào đến? Bà ta đã thử nhiều thủ đoạn mà bà ta từng làm với người bên ngoài nhưng lại không có tác dụng gì với nàng.
Ngược lại còn bị đòi tiền, bà ta chán ghét thì Lục Vân Cẩm đang nằm trên ván gỗ. ĐỪng nói là 500 lượng, cho dù năm lượng bà ta cũng sẽ không trả vì hắn.
Bà ta bình tĩnh lại và rũ bỏ trách nhiệm: "Giấy ghi nợ là do Lục Vân Cẩm ký, dựa vào cái gì mà đến tìm ta. Không có tiền đâu."
Sau đó bà ta lắc đầu với bà tử nhà trấn trưởng, ý hỏi chuyện này nên làm thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro