Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Lục Vận Cẩm, Lụ...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Sau đó bà ta còn lui ra đằng sau mấy bước để nhường chỗ, bà ta đã nhận lấy 200 lượng bạc tiền đồ cưới của nhà trấn trưởng, có thể đưa người đi hay không đều phụ thuộc vào năng lực của đối phương.
Lục lão thái vừa lùi ra sau thì khiến Vương bà tử hoàn toàn thấy rõ mặt của Lạc Hi, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn: "Có phải ngươi là tên tiểu tử của Lạc gia đối diện hay không?"
Này thì hay rồi. Tối hôm qua, tên tiểu tử này đã phá hủy chuyện tốt của lão gia nhà bà ta, lão gia còn chưa đến tính sổ với tên này mà bây giờ lại dám ra đây muốn làm chuyện xấu.
Chuyện này sao?
Bà ta vượn tay muốn cướp tờ giấy nợ trong tay Lạc Hi, mồm thì gào lên: "Thứ này thật hay giả còn chưa biết được đâu, ngươi đưa đây, ta phải đưa cho lão gia nhà ta phân biệt thật giả."
Hừm, chờ đến khi tờ giấy nợ này đến tay của lão gia thì dù có thật thì bọn họ cũng có thể làm thành giả được.
Ngay sau đó, bà ta chỉ cảm thấy cánh tay bà ta vươn ra bị một bàn tay khác nắm lấy vô cùng mạnh, rồi vặn ra đằng sau, khiến bà ta đau đến nỗi khuôn mặt xoắn tít lại.
"A a a a... Bỏ tay ra."
Lạc Hi ném Vương bà tử đi, tùy tiện giơ chân đá bay hai tên sai vặt đang định đến hỗ trợ.
Ánh mắt nàng vô cùng lạnh lùng, khóe miệng cười nhếch lên: "Trấn trưởng đúng là uy phong lẫm liệt nha, buôn bán người, kết duyên âm, cướp bóc..."
"Hắn ta đã làm nhiều việc vi phạm pháp luật và quy định, chắc phải đi tìm huyện lệnh để hỏi một chút, chắc là do huyện lệnh trao quyền cho trấn trưởng để đi gây tổn hại cho tính mạng của người khác rồi?"
Chỉ một câu nói khiến Vương bà tử đang vô cùng đau đớn phải đứng dậy nhìn về phía Lạc Hi một cách chột dạ, dè chừng.
Bà ta còn mạnh miệng: "Cái gì mà buôn bán người hả, chúng ta chỉ là kết hôn bình thường mà thôi. Ngươi đừng nói bậy."
Bà ta không dám lấy con đường làm quan của lão gia đi đánh đố với một tên tiểu tử chết tiệt này: “Đi, coi như ngươi lợi hại, chúng ta đi."
Vừa nói dứt lời thì bà ta mang theo mấy tên sai vặt rồi khập khiễng bỏ chạy.
lạc Hi nhìn mấy người của Lục gia đang còn đứng ở đó, nhíu mày nói: "Các ngươi không đi à? Hay là muốn trả tiền."
"Nằm mơ." Lục lão thái hừ lạnh.
Không thể mang Lục Vân Cẩm đi thì đó là chuyện của nhà trấn trưởng, nên là còn lâu bà ta mới trả hai trăm lượng đó.
Lục lão thái vừa lùi ra sau thì khiến Vương bà tử hoàn toàn thấy rõ mặt của Lạc Hi, bà ta hung hăng trừng mắt nhìn: "Có phải ngươi là tên tiểu tử của Lạc gia đối diện hay không?"
Này thì hay rồi. Tối hôm qua, tên tiểu tử này đã phá hủy chuyện tốt của lão gia nhà bà ta, lão gia còn chưa đến tính sổ với tên này mà bây giờ lại dám ra đây muốn làm chuyện xấu.
Chuyện này sao?
Bà ta vượn tay muốn cướp tờ giấy nợ trong tay Lạc Hi, mồm thì gào lên: "Thứ này thật hay giả còn chưa biết được đâu, ngươi đưa đây, ta phải đưa cho lão gia nhà ta phân biệt thật giả."
Hừm, chờ đến khi tờ giấy nợ này đến tay của lão gia thì dù có thật thì bọn họ cũng có thể làm thành giả được.
Ngay sau đó, bà ta chỉ cảm thấy cánh tay bà ta vươn ra bị một bàn tay khác nắm lấy vô cùng mạnh, rồi vặn ra đằng sau, khiến bà ta đau đến nỗi khuôn mặt xoắn tít lại.
"A a a a... Bỏ tay ra."
Lạc Hi ném Vương bà tử đi, tùy tiện giơ chân đá bay hai tên sai vặt đang định đến hỗ trợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt nàng vô cùng lạnh lùng, khóe miệng cười nhếch lên: "Trấn trưởng đúng là uy phong lẫm liệt nha, buôn bán người, kết duyên âm, cướp bóc..."
"Hắn ta đã làm nhiều việc vi phạm pháp luật và quy định, chắc phải đi tìm huyện lệnh để hỏi một chút, chắc là do huyện lệnh trao quyền cho trấn trưởng để đi gây tổn hại cho tính mạng của người khác rồi?"
Chỉ một câu nói khiến Vương bà tử đang vô cùng đau đớn phải đứng dậy nhìn về phía Lạc Hi một cách chột dạ, dè chừng.
Bà ta còn mạnh miệng: "Cái gì mà buôn bán người hả, chúng ta chỉ là kết hôn bình thường mà thôi. Ngươi đừng nói bậy."
Bà ta không dám lấy con đường làm quan của lão gia đi đánh đố với một tên tiểu tử chết tiệt này: “Đi, coi như ngươi lợi hại, chúng ta đi."
Vừa nói dứt lời thì bà ta mang theo mấy tên sai vặt rồi khập khiễng bỏ chạy.
lạc Hi nhìn mấy người của Lục gia đang còn đứng ở đó, nhíu mày nói: "Các ngươi không đi à? Hay là muốn trả tiền."
"Nằm mơ." Lục lão thái hừ lạnh.
Không thể mang Lục Vân Cẩm đi thì đó là chuyện của nhà trấn trưởng, nên là còn lâu bà ta mới trả hai trăm lượng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro