Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Hắn Đã Trở Lại!...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Chuyến này không những không chịu tổn thất còn có thể kiếm được đầy bát.
Mặc ta mặc một bộ hoa phục không hợp với người, đưa hai nhi tức nghênh ngang rời đi.
Ngoài cửa lại khôi phục yên tĩnh vốn có, không khí im lặng, sau một lúc, Lục vân Cẩm mới nói chuyện trước: "Chuyện hôm nay, cảm ơn ngươi."
Lạc Hi đưa tờ giấy nợ giả cho Lục Vân Cẩm: "Sự cấp tòng quyền, cái này ngươi tự xử lý đi."
Nhưng Lục Vân Cẩm không nhận, nói nhẹ nhàng: "Ngươi có thể giúp... giúp ta quay về phòng không?"
Lạc Hi thấy đầu hắn cúi xuống, sắc mặt buồn bã, vươn hay tay ôm lấy hắn ta như bình thường rồi đi vào trong phòng.
Thân thể đột nhiên bay lên, Lục Vân Cẩm thử vươn tay ôm cổ nàng, trong tầm mắt hắn là sườn mặt xinh đẹp, đường hoàng của nàng.
Hắn cũng đã nghe qua thân phận của người này rồi, tam phòng của Lạc gia, nghe nói đại nhi tử Lạc Hi có sở thích long dương chi phích. Đáng tiếc là sớm chết.
Bây giờ người này còn sống, vậy thì thời gian hiện tại là?
Hắn im lặng nhìn sườn mặt tinh xảo của Lạc Hi, môi mỏng khẽ mở: "Hiện tại là... thời đại gì?"
Biết Lục Vân Cẩm hôn mê nửa tháng rồi, không biết thời gian cũng là chuyện bình thường, Lạc Hi không nghĩ nhiều: "Đại Dung năm thứ 12, ngày 2 tháng 5." Vừa nói xong thì nàng đặt hắn lên giường.
Ngày 2 tháng 5?
Nghe vậy thì đôi mắt bình tĩnh của Lục Vân Cẩm đột nhiên co rụt lại, rõ ràng người trước mắt chết vào tháng 4...
Hắn không nhịn được mà tự giễu, sao mà người có thể trọng sinh về quá khứ được cơ chứ?
Quả nhiên là tất cả đều là ảo giác của hắn trước khi chết, đúng không?
Lạc Hi thấy người này nằm trên giường, từ từ nhắm hai mắt lại, sắc mặt đen tối khó hiểu.
Nàng thản nhiên chào một tiếng rồi rời đi. Đêm nay nàng phải đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải thức dậy để đi hỏi giá cả của rừng trúc nữa.
Lục Vân Cẩm nằm trên giường, ngay khi Lạc Hi xoay người rời đi thì mở mắt ra.
Nhìn bóng dáng thon dài rời đi, hai tay hắn siết chặt lại, để lại dấu móng tay thật sâu trong lòng bàn tay.
Có cảm giác đau, không phải là mơ cũng không phải ảo giác.
Đáy mắt hắn hiện lên vẻ dữ tợn.
Hắn đã trở lại, trở lại năm mười bảy tuổi khi mà tên cặn bã đó cưới người khác, mẫu thân tự vẫn, hắn ta bị đánh gãy hai chân.
Kiếp trước, một tử "nhấp nhô" không thể hình dung hết được vận mệnh, cuộc sống của hắn được. CÙng thời gian, cùng địa điểm, người mà gọi là người thân của hắn đưa tên tàn phế này là hắn đi để trục lợi.
Mặc ta mặc một bộ hoa phục không hợp với người, đưa hai nhi tức nghênh ngang rời đi.
Ngoài cửa lại khôi phục yên tĩnh vốn có, không khí im lặng, sau một lúc, Lục vân Cẩm mới nói chuyện trước: "Chuyện hôm nay, cảm ơn ngươi."
Lạc Hi đưa tờ giấy nợ giả cho Lục Vân Cẩm: "Sự cấp tòng quyền, cái này ngươi tự xử lý đi."
Nhưng Lục Vân Cẩm không nhận, nói nhẹ nhàng: "Ngươi có thể giúp... giúp ta quay về phòng không?"
Lạc Hi thấy đầu hắn cúi xuống, sắc mặt buồn bã, vươn hay tay ôm lấy hắn ta như bình thường rồi đi vào trong phòng.
Thân thể đột nhiên bay lên, Lục Vân Cẩm thử vươn tay ôm cổ nàng, trong tầm mắt hắn là sườn mặt xinh đẹp, đường hoàng của nàng.
Hắn cũng đã nghe qua thân phận của người này rồi, tam phòng của Lạc gia, nghe nói đại nhi tử Lạc Hi có sở thích long dương chi phích. Đáng tiếc là sớm chết.
Bây giờ người này còn sống, vậy thì thời gian hiện tại là?
Hắn im lặng nhìn sườn mặt tinh xảo của Lạc Hi, môi mỏng khẽ mở: "Hiện tại là... thời đại gì?"
Biết Lục Vân Cẩm hôn mê nửa tháng rồi, không biết thời gian cũng là chuyện bình thường, Lạc Hi không nghĩ nhiều: "Đại Dung năm thứ 12, ngày 2 tháng 5." Vừa nói xong thì nàng đặt hắn lên giường.
Ngày 2 tháng 5?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy thì đôi mắt bình tĩnh của Lục Vân Cẩm đột nhiên co rụt lại, rõ ràng người trước mắt chết vào tháng 4...
Hắn không nhịn được mà tự giễu, sao mà người có thể trọng sinh về quá khứ được cơ chứ?
Quả nhiên là tất cả đều là ảo giác của hắn trước khi chết, đúng không?
Lạc Hi thấy người này nằm trên giường, từ từ nhắm hai mắt lại, sắc mặt đen tối khó hiểu.
Nàng thản nhiên chào một tiếng rồi rời đi. Đêm nay nàng phải đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải thức dậy để đi hỏi giá cả của rừng trúc nữa.
Lục Vân Cẩm nằm trên giường, ngay khi Lạc Hi xoay người rời đi thì mở mắt ra.
Nhìn bóng dáng thon dài rời đi, hai tay hắn siết chặt lại, để lại dấu móng tay thật sâu trong lòng bàn tay.
Có cảm giác đau, không phải là mơ cũng không phải ảo giác.
Đáy mắt hắn hiện lên vẻ dữ tợn.
Hắn đã trở lại, trở lại năm mười bảy tuổi khi mà tên cặn bã đó cưới người khác, mẫu thân tự vẫn, hắn ta bị đánh gãy hai chân.
Kiếp trước, một tử "nhấp nhô" không thể hình dung hết được vận mệnh, cuộc sống của hắn được. CÙng thời gian, cùng địa điểm, người mà gọi là người thân của hắn đưa tên tàn phế này là hắn đi để trục lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro