Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Ngươi Có Thuốc...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Thấy vẻ mặt tràn đầy sát khí của nàng, kiểu hận không thể cầm đao đến giết chết hai tên đó ngay lập tức vậy.
Lục Vân Cẩm lặng lẽ thu lại nụ cười, đề nghị: "Nếu không thì ngươi đổi thời gian, tốt nay lại đi mua."
Chờ một chút, chờ hắn giải quyết được Đường gia rồi nàng muốn làm gì thì làm.
Lạc Hi ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: "Ta không muốn đổi thời gian, ta muốn đổi thôn trưởng."
Nghe vậy, rốt cuộc Lục Vân Cẩm cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng, người này sao có thể tâm ý tương thông với hắn như thế cơ chứ.
Thấy ánh mắt không tốt của Lạc Hi quét đến, Lục Vân Cẩm ho nhẹ, thật sự suy nghĩ đề nghị của nàng một chút.
Hắn chậm rãi nói: "Cũng không phải là không được, Mai thúc đã lớn tuổi rồi, lỡ mà không cẩn thận ngã té gãy chân thì tự nhiên là không thể tái đảm nhiệm thôn trưởng được rồi."
Lạc Hi hoài nghi nhìn hai chân của Lục Vân Cẩm. Người này, là vì chân của hắn không thể đi đứng được cho nên có thù với những người có hai chân hoàn hảo đấy à?
Nhưng mà, không thể không nói, đề nghị này... Nàng thích.
Lạc Hi đứng dậy vươn vai.
Thấy nàng định đi ra ngoài, Lục Vân Cẩm hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
Lạc Hi trả lời: “Thay vì đi đến nhà trưởng thôn thì chúng ta vào thành đi. Ta định làm chút đồ vật để kiếm tiền và mua một ít vật liệu.”
Sau đó nàng thản nhiên hỏi: “Ngươi có mang theo gì không?”
Mang theo cái gì? Lục Vân Cẩm thản nhiên quét qua đôi chân của mình, đời này hắn sẽ không bao giờ trải nghiệm sự tra tấn bò ra cái mồ một lần nào nữa. Hắn sẽ cố gắng hết sức để chữa trị hai chân này.
“Nếu tiện thì mang cho ta một bộ ngân châm.”
Lạc Hi giật mình, nhìn thiếu niên với ánh mắt bình tĩnh đầy ẩn ý rồi rời đi mà không hỏi thêm câu nào.
Mỗi ngày đều có xe bò đi từ thôn vào trong trấn, đi đi lại lại tốn hai xu, Lạc Hi buộc tay áo và ống quần, không ngồi xe bò mà chọn một con đường nhỏ để chạy bộ đến.
Lực lượng dị năng cần phải đột phá ở cực hạn hết lần này đến lần khác.
"..."
Đứng ở ngoài thành, Lạc Hi chống tay lên đầu gối, thở hổn hển, một lúc sau nàng mới sải bước vào thành.
Khi mọi người đi bộ đến cửa hàng ngũ cốc ở phía tây của thành, thì xe bò mới vừa đến cổng thành.
Chưởng quầy vẫn còn ấn tượng với thiếu niên mua một trăm cân ngũ cốc trong một lần. Hắn ta thấy nàng chỉ vào một túi đậu đen và hỏi giá.
Lục Vân Cẩm lặng lẽ thu lại nụ cười, đề nghị: "Nếu không thì ngươi đổi thời gian, tốt nay lại đi mua."
Chờ một chút, chờ hắn giải quyết được Đường gia rồi nàng muốn làm gì thì làm.
Lạc Hi ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: "Ta không muốn đổi thời gian, ta muốn đổi thôn trưởng."
Nghe vậy, rốt cuộc Lục Vân Cẩm cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng, người này sao có thể tâm ý tương thông với hắn như thế cơ chứ.
Thấy ánh mắt không tốt của Lạc Hi quét đến, Lục Vân Cẩm ho nhẹ, thật sự suy nghĩ đề nghị của nàng một chút.
Hắn chậm rãi nói: "Cũng không phải là không được, Mai thúc đã lớn tuổi rồi, lỡ mà không cẩn thận ngã té gãy chân thì tự nhiên là không thể tái đảm nhiệm thôn trưởng được rồi."
Lạc Hi hoài nghi nhìn hai chân của Lục Vân Cẩm. Người này, là vì chân của hắn không thể đi đứng được cho nên có thù với những người có hai chân hoàn hảo đấy à?
Nhưng mà, không thể không nói, đề nghị này... Nàng thích.
Lạc Hi đứng dậy vươn vai.
Thấy nàng định đi ra ngoài, Lục Vân Cẩm hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc Hi trả lời: “Thay vì đi đến nhà trưởng thôn thì chúng ta vào thành đi. Ta định làm chút đồ vật để kiếm tiền và mua một ít vật liệu.”
Sau đó nàng thản nhiên hỏi: “Ngươi có mang theo gì không?”
Mang theo cái gì? Lục Vân Cẩm thản nhiên quét qua đôi chân của mình, đời này hắn sẽ không bao giờ trải nghiệm sự tra tấn bò ra cái mồ một lần nào nữa. Hắn sẽ cố gắng hết sức để chữa trị hai chân này.
“Nếu tiện thì mang cho ta một bộ ngân châm.”
Lạc Hi giật mình, nhìn thiếu niên với ánh mắt bình tĩnh đầy ẩn ý rồi rời đi mà không hỏi thêm câu nào.
Mỗi ngày đều có xe bò đi từ thôn vào trong trấn, đi đi lại lại tốn hai xu, Lạc Hi buộc tay áo và ống quần, không ngồi xe bò mà chọn một con đường nhỏ để chạy bộ đến.
Lực lượng dị năng cần phải đột phá ở cực hạn hết lần này đến lần khác.
"..."
Đứng ở ngoài thành, Lạc Hi chống tay lên đầu gối, thở hổn hển, một lúc sau nàng mới sải bước vào thành.
Khi mọi người đi bộ đến cửa hàng ngũ cốc ở phía tây của thành, thì xe bò mới vừa đến cổng thành.
Chưởng quầy vẫn còn ấn tượng với thiếu niên mua một trăm cân ngũ cốc trong một lần. Hắn ta thấy nàng chỉ vào một túi đậu đen và hỏi giá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro