Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Ngươi Có Thuốc...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Không nhịn được mà tò mò và hỏi về công dụng. Người miền Nam thích ăn cơm hơn là đậu và mỳ.
Ngay cả khi không đủ tiền mua gạo trắng, họ vẫn thích mua gạo lứt về nấu cháo hơn. Chứ ít ai quan tâm đến đậu nành và đậu đen.
Lạc Hi mua một gói to, không ngẩng đầu lên và trả lời tùy ý: “Khẩu vị của ta khá đặc biệt, tôi thích ăn đậu đen.”
Chưởng quầy: “...” Thật là một đứa cháu hiếu thảo.
Sau khi rời khỏi cửa hàng lương thực, nàng lại đến các cửa hàng gia vị mua giấm, sau đó đi thẳng đến hiệu thuốc, nàng nhớ rõ Lục Vân Cẩm muốn một bộ ngân châm, chính nàng cũng muốn mua một ít dược liệu.
Hôm nay nàng đến sớm, ở bên trong Bảo Hòa đường, người ta đã xếp hàng dài chờ mua, hai người đại phu đang làm việc.
Chưởng quầy nhìn qua một cái thì thấy nàng, sắp xếp mọi người xong thì đi lên nhiệt tình chào đón nàng: "Tiểu ca, huynh quyết định bán thủ ô trăm năm sao?"
Dưới ánh mắt nóng rực của chưởng quầy, Lạc Hi trợn mắt xem thường, không thể không nói đại thúc này khá có mắt nhìn đấy.
Một câu giao tiếp đơn giản như vậy thôi đã xác nhận nàng có thủ ô trăm năm, nhưng nàng cũng không có ý định giấu diếm, nàng cố ý để miếng mồi xuống.
Làm như tùy tiện hỏi: "Ngươi có bệnh nhân tóc trắng không thể chuyển sang màu đen không? Có cần điều trị gấp không?"
Hà thủ ô có giá trị dược liệu rất cao, tác dụng lớn nhất của nó là nuôi dưỡng và bảo vệ tóc. Nhìn người này lo lắng như vậy, có thể chủ nhân đằng sau đang cần nó gấp.
Chưởng quầy ngượng ngùng, không trả lời có hay không mà chỉ nhìn chằm chằm Lạc Hi, còn muốn nói gì đó.
Lạc Hi quay đầu đi, không đành lòng nhìn thẳng, nhưng giọng điệu lại đầy ẩn ý: "Ngươi đừng nghĩ đến hà thủ ô nữa."
Không đợi chưởng quầy lộ ra vẻ thất vọng, nàng nói tiếp: “Ở đây ta có một loại thuốc có thể biến tóc trắng thành đen, ngươi có cần không?”
Có thể biến tóc trắng thành tóc đen?
Sắc mặt chưởng quầy tối sầm lại: “Lão phu quản lý tiệm thuốc bắc này mấy chục năm, Bảo Hòa đường mở khắp nơi trên Đại Dung, nhưng chưa từng nghe nói có loại thuốc nào có thể làm tóc trắng thành đen.”
"Ngươi thấy lão phu hiền lành rồi định lừa gạt ta đấy à."
Lạc Hi: "???"
Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của hắn ta, Lạc Hi chỉ mua ngân châm và những dược liệu cần thiết rồi rời đi, chỉ để lại một câu: "Hai ngày nữa gặp lại."
Chưởng quầy vội vàng bước hai bước đuổi theo: " Ôi, ôi, ngươi thật à? Nói được một nửa thì bỏ chạy. Loại thuốc đó..."
Ngay cả khi không đủ tiền mua gạo trắng, họ vẫn thích mua gạo lứt về nấu cháo hơn. Chứ ít ai quan tâm đến đậu nành và đậu đen.
Lạc Hi mua một gói to, không ngẩng đầu lên và trả lời tùy ý: “Khẩu vị của ta khá đặc biệt, tôi thích ăn đậu đen.”
Chưởng quầy: “...” Thật là một đứa cháu hiếu thảo.
Sau khi rời khỏi cửa hàng lương thực, nàng lại đến các cửa hàng gia vị mua giấm, sau đó đi thẳng đến hiệu thuốc, nàng nhớ rõ Lục Vân Cẩm muốn một bộ ngân châm, chính nàng cũng muốn mua một ít dược liệu.
Hôm nay nàng đến sớm, ở bên trong Bảo Hòa đường, người ta đã xếp hàng dài chờ mua, hai người đại phu đang làm việc.
Chưởng quầy nhìn qua một cái thì thấy nàng, sắp xếp mọi người xong thì đi lên nhiệt tình chào đón nàng: "Tiểu ca, huynh quyết định bán thủ ô trăm năm sao?"
Dưới ánh mắt nóng rực của chưởng quầy, Lạc Hi trợn mắt xem thường, không thể không nói đại thúc này khá có mắt nhìn đấy.
Một câu giao tiếp đơn giản như vậy thôi đã xác nhận nàng có thủ ô trăm năm, nhưng nàng cũng không có ý định giấu diếm, nàng cố ý để miếng mồi xuống.
Làm như tùy tiện hỏi: "Ngươi có bệnh nhân tóc trắng không thể chuyển sang màu đen không? Có cần điều trị gấp không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà thủ ô có giá trị dược liệu rất cao, tác dụng lớn nhất của nó là nuôi dưỡng và bảo vệ tóc. Nhìn người này lo lắng như vậy, có thể chủ nhân đằng sau đang cần nó gấp.
Chưởng quầy ngượng ngùng, không trả lời có hay không mà chỉ nhìn chằm chằm Lạc Hi, còn muốn nói gì đó.
Lạc Hi quay đầu đi, không đành lòng nhìn thẳng, nhưng giọng điệu lại đầy ẩn ý: "Ngươi đừng nghĩ đến hà thủ ô nữa."
Không đợi chưởng quầy lộ ra vẻ thất vọng, nàng nói tiếp: “Ở đây ta có một loại thuốc có thể biến tóc trắng thành đen, ngươi có cần không?”
Có thể biến tóc trắng thành tóc đen?
Sắc mặt chưởng quầy tối sầm lại: “Lão phu quản lý tiệm thuốc bắc này mấy chục năm, Bảo Hòa đường mở khắp nơi trên Đại Dung, nhưng chưa từng nghe nói có loại thuốc nào có thể làm tóc trắng thành đen.”
"Ngươi thấy lão phu hiền lành rồi định lừa gạt ta đấy à."
Lạc Hi: "???"
Nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của hắn ta, Lạc Hi chỉ mua ngân châm và những dược liệu cần thiết rồi rời đi, chỉ để lại một câu: "Hai ngày nữa gặp lại."
Chưởng quầy vội vàng bước hai bước đuổi theo: " Ôi, ôi, ngươi thật à? Nói được một nửa thì bỏ chạy. Loại thuốc đó..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro