Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Thuốc Có Thể Bi...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Lục Vân Cẩm cầm lấy tờ giấy mím môi, lông mi vừa dày vừa dài che khuất cảm xúc trong mắt: "Ngươi không sợ ta lấy phương thuốc này của ngươi làm chuyện khác sao?"
Lạc Hi nhìn hắn, cười như không cười: "Ngươi có thể thử xem."
Không phải là nàng dễ tin người khác, mà là thiếu niên này là người mà nàng cứu, cho nên là người này khác với những người bên ngoài đó.
Nàng càng tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình.
Không nói nhiều đến vấn đề này nữa, đôi mắt nàng sáng suốt: "Ta muốn định giá thuốc nhuộm tóc cho từng nhóm người."
"Nếu bán cho dân chúng bình thường thì chủ yếu là nhuộm tóc, giá cả rẻ một chút."
"Còn nếu bán cho các thái thái nhà giàu thì định chế một loại thuốc nhuộm tóc cao cấp hơn, tiền của kẻ có tiền không thể không kiếm được. ĐƯơng nhiên là hiệu quả và chất lượng cũng phải được đảm bảo."
Lục Vân Cẩm mỉm cười, nhìn thấy mặt mày của thiếu niên rất sinh động, đã bắt tay vào làm việc thì vô cùng nghiêm túc.
Hắn... sẽ không phụ sự tin tưởng này.
Không thể không nói là ý kiến của Lạc Hi rất tốt, không bàn bạc mà trùng ý với hắn, mấy kẻ nhà giàu, nhà quyền quý đều không thiếu tiền, nếu bán rẻ thì ngược lại bọn họ còn coi thường.
Bọn họ còn thích so sánh với nhau, không sợ đắt, chỉ cần là đồ tốt thì không sợ không bán được.
Lục Vân Cẩm dựa vào y thuật kiếp trước của mình, thêm một ít dược liệu trong phương thuốc nhuộm tóc.
Lạc Hi cũng dựa vào ký ức của mạt thế rồi bỏ thêm hai loại dược liệu khác.
"..."
Ngày tiếp theo, lúc trời còn chưa sáng thì trong Cố gia truyền đến một tiếng hét phá tan sự im lặng của sáng sớm: "Tóc của ta, tên khốn nào táng tận lương tâm cắt tóc của lão nương."
Lạc Hi trở mình tiếp tục ngủ.
Sau giờ ngọ...
Lạc Hi cải trang cầm phương thuốc đi vào trong thành, đi đến từng y quán để thu mua dược liệu cần thiết.
Nhìn thấy số tiền tiết kiệm của mình bị hao hụt nghiêm trọng, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng, bĩu môi: tiền thật sự là nhanh hết mà.
Đi ngang qua tửu lâu thì nàng đi vào mua mấy món mang về thôn.
Nàng và Lục Vân Cẩm ăn xong thì lần nữa vùi đầu vào làm việc.
"..."
Nhìn thấy Lạc Hi suốt ngày đi sớm về trễ, cũng không biết nàng đang làm cái gì. Không những không làm việc nhà mà còn ăn rất nhiều.
Lão thái thái tức nhưng không biết làm gì, chỉ có thể đứng trong sân chỉ cây dâu mắng cây hòe.
"..."
"A a a a... Tóc của lão nương."
Lạc Hi nhìn hắn, cười như không cười: "Ngươi có thể thử xem."
Không phải là nàng dễ tin người khác, mà là thiếu niên này là người mà nàng cứu, cho nên là người này khác với những người bên ngoài đó.
Nàng càng tin tưởng ánh mắt nhìn người của mình.
Không nói nhiều đến vấn đề này nữa, đôi mắt nàng sáng suốt: "Ta muốn định giá thuốc nhuộm tóc cho từng nhóm người."
"Nếu bán cho dân chúng bình thường thì chủ yếu là nhuộm tóc, giá cả rẻ một chút."
"Còn nếu bán cho các thái thái nhà giàu thì định chế một loại thuốc nhuộm tóc cao cấp hơn, tiền của kẻ có tiền không thể không kiếm được. ĐƯơng nhiên là hiệu quả và chất lượng cũng phải được đảm bảo."
Lục Vân Cẩm mỉm cười, nhìn thấy mặt mày của thiếu niên rất sinh động, đã bắt tay vào làm việc thì vô cùng nghiêm túc.
Hắn... sẽ không phụ sự tin tưởng này.
Không thể không nói là ý kiến của Lạc Hi rất tốt, không bàn bạc mà trùng ý với hắn, mấy kẻ nhà giàu, nhà quyền quý đều không thiếu tiền, nếu bán rẻ thì ngược lại bọn họ còn coi thường.
Bọn họ còn thích so sánh với nhau, không sợ đắt, chỉ cần là đồ tốt thì không sợ không bán được.
Lục Vân Cẩm dựa vào y thuật kiếp trước của mình, thêm một ít dược liệu trong phương thuốc nhuộm tóc.
Lạc Hi cũng dựa vào ký ức của mạt thế rồi bỏ thêm hai loại dược liệu khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
Ngày tiếp theo, lúc trời còn chưa sáng thì trong Cố gia truyền đến một tiếng hét phá tan sự im lặng của sáng sớm: "Tóc của ta, tên khốn nào táng tận lương tâm cắt tóc của lão nương."
Lạc Hi trở mình tiếp tục ngủ.
Sau giờ ngọ...
Lạc Hi cải trang cầm phương thuốc đi vào trong thành, đi đến từng y quán để thu mua dược liệu cần thiết.
Nhìn thấy số tiền tiết kiệm của mình bị hao hụt nghiêm trọng, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng, bĩu môi: tiền thật sự là nhanh hết mà.
Đi ngang qua tửu lâu thì nàng đi vào mua mấy món mang về thôn.
Nàng và Lục Vân Cẩm ăn xong thì lần nữa vùi đầu vào làm việc.
"..."
Nhìn thấy Lạc Hi suốt ngày đi sớm về trễ, cũng không biết nàng đang làm cái gì. Không những không làm việc nhà mà còn ăn rất nhiều.
Lão thái thái tức nhưng không biết làm gì, chỉ có thể đứng trong sân chỉ cây dâu mắng cây hòe.
"..."
"A a a a... Tóc của lão nương."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro