Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Thuốc Có Thể Bi...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Lục Vân Cẩm nhìn Lạc Hi đang ngồi trước bàn, bên tai là tiếng kêu rên, mắng chửi của Lạc lão thái, hắn đau đầu vươn tay xoa xoa thái dương.
Thử hỏi: "Thân thể tóc tai đều là do cha nương cho, ngươi có biết tầm quan trọng của tóc đối với nữ nhân không?"
Lạc Hi nhíu mày, trong mắt là ảnh ngược khuôn mặt xinh đẹp của nam nhân: "Cũng không phải là đứt tay, đứt chân, chẳng phải là tóc sẽ dài lại sao."
Lục Vân Cẩm giấu đi suy nghĩ trong mắt, cười gật đầu: "Đúng thế."
"..."
Hôm nay là ngày mà Bảo Hòa đường và Lạc Hi hẹn với nhau, sáng sớm là hắn ta đã đợi trong sảnh, đi qua đi lại ở trong đường.
Dược đồng đều biết được là chưởng quầy đang nôn nóng, không ai dám động đến hắn ta.
"Ôi, người ta còn chưa đến à? Người phía trên đã phái người đến thúc dục rồi."
Đường đại phu nhìn Thôi chưởng quầy đặt kỳ vọng lên một tên tiểu tử thì cười mỉa mai: "Lão thôi, ngươi còn chưa từ bỏ à?"
"Không phải ta có ý gì đâu, nhưng mà ngươi cứ chờ đợi một lời hứa không có khả năng hoàn thành thì không bằng lúc này còn có thời gian, tự mình đi vào trong rừng khéo còn có khả năng hơn ấy."
Thôi chưởng quầy đang đi qua đi lại, hắn ta nghe thế thì dừng lại một chút. Sao mà hắn ta không hiểu Đường đại phu đang châm chọc hắn ta cơ chứ?
Y thuật của đối phương không những không ra gì, mà tâm tư còn bẩn thỉu. Nếu không phải ông ta có cái danh là tôn tử của trưởng trấn bây giờ, cường long không áp địa đầu xà, cố ý nhét ông ta vào đây..."
Phẩm chất của loại người như vậy thì đã sớm bị đá ra rồi...
"Xem như ta thấy thì đợi đến khi tiểu tử kia đến thì trực tiếp sai người trói hắn ta lại, nếu không giao ra thì cũng trói người thân của hắn ta đến luôn..."
Đường đại phu còn đang tận tình khuyên bảo, sắc mặt của Thôi chưởng quầy đã vô cùng tức giận, ngay khi sự nhẫn nại của hắn ta sắp cạn kiệt thì...
"Trói cả nhà ta sao?"
Nhìn thấy người tới, Thôi chưởng quầy vô cùng vui mừng, bước nhanh tới đón nàng: "Tiểu tổ tông, ngài đã đến rồi."
Hai mắt hắn ta nhìn chăm chú vào chiếc ba lô của nàng: "Thuốc đâu? Ở bên trong phải không?"
"Không vội." Lạc Hi cười nói, đi tới, ngón tay gõ gõ mặt bàn trước mặt Đường đại phu, ánh mắt liếc ông ta: "Là ngươi... muốn trói cả nhà ta lại à?"
Dưới cái nhìn sắc bén của Lạc Hi thì Đường đại phu hoàn toàn im lặng không dám nói, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Thử hỏi: "Thân thể tóc tai đều là do cha nương cho, ngươi có biết tầm quan trọng của tóc đối với nữ nhân không?"
Lạc Hi nhíu mày, trong mắt là ảnh ngược khuôn mặt xinh đẹp của nam nhân: "Cũng không phải là đứt tay, đứt chân, chẳng phải là tóc sẽ dài lại sao."
Lục Vân Cẩm giấu đi suy nghĩ trong mắt, cười gật đầu: "Đúng thế."
"..."
Hôm nay là ngày mà Bảo Hòa đường và Lạc Hi hẹn với nhau, sáng sớm là hắn ta đã đợi trong sảnh, đi qua đi lại ở trong đường.
Dược đồng đều biết được là chưởng quầy đang nôn nóng, không ai dám động đến hắn ta.
"Ôi, người ta còn chưa đến à? Người phía trên đã phái người đến thúc dục rồi."
Đường đại phu nhìn Thôi chưởng quầy đặt kỳ vọng lên một tên tiểu tử thì cười mỉa mai: "Lão thôi, ngươi còn chưa từ bỏ à?"
"Không phải ta có ý gì đâu, nhưng mà ngươi cứ chờ đợi một lời hứa không có khả năng hoàn thành thì không bằng lúc này còn có thời gian, tự mình đi vào trong rừng khéo còn có khả năng hơn ấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thôi chưởng quầy đang đi qua đi lại, hắn ta nghe thế thì dừng lại một chút. Sao mà hắn ta không hiểu Đường đại phu đang châm chọc hắn ta cơ chứ?
Y thuật của đối phương không những không ra gì, mà tâm tư còn bẩn thỉu. Nếu không phải ông ta có cái danh là tôn tử của trưởng trấn bây giờ, cường long không áp địa đầu xà, cố ý nhét ông ta vào đây..."
Phẩm chất của loại người như vậy thì đã sớm bị đá ra rồi...
"Xem như ta thấy thì đợi đến khi tiểu tử kia đến thì trực tiếp sai người trói hắn ta lại, nếu không giao ra thì cũng trói người thân của hắn ta đến luôn..."
Đường đại phu còn đang tận tình khuyên bảo, sắc mặt của Thôi chưởng quầy đã vô cùng tức giận, ngay khi sự nhẫn nại của hắn ta sắp cạn kiệt thì...
"Trói cả nhà ta sao?"
Nhìn thấy người tới, Thôi chưởng quầy vô cùng vui mừng, bước nhanh tới đón nàng: "Tiểu tổ tông, ngài đã đến rồi."
Hai mắt hắn ta nhìn chăm chú vào chiếc ba lô của nàng: "Thuốc đâu? Ở bên trong phải không?"
"Không vội." Lạc Hi cười nói, đi tới, ngón tay gõ gõ mặt bàn trước mặt Đường đại phu, ánh mắt liếc ông ta: "Là ngươi... muốn trói cả nhà ta lại à?"
Dưới cái nhìn sắc bén của Lạc Hi thì Đường đại phu hoàn toàn im lặng không dám nói, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro