Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Tình Thân? Kẻ T...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Lúc này một giọng nói tươi cười xen vào, người đó nắm lấy cánh tay của bà ta thả xuống, gật đầu với Lạc Hi rồi làm vẻ mặt nghiêm túc.
“Tiểu Hi! Ngày thường con quậy phá thì thôi đi, đã biết Cố Trì là tú tài có công danh trên người —”
“Hắn ta mà truy cứu rồi bẩm báo cáo trạng lên chỗ của Huyện thái gia thì đến lúc đó ông ngoại cũng không cứu nổi con đâu…”
“Chúng ta cũng là vì tốt cho con thôi, hôm nay con phải đi cùng với chúng ta một chuyến, câu xin lỗi này… Con nhất định phải nói!”
Người nói là một ông lão trên dưới năm mươi tuổi và cũng chính là trưởng thôn Mai Phú Quý, còn là ông ngoại của cơ thể này.
Sau một lúc lâu Mai Phú Quý trên mặt bình tĩnh quan sát đứa cháu ngoại ngày thường dùng tám cây gậy tre đánh cũng không nói một lời thì thấy nàng dường như có chỗ nào đó không giống lắm.
Trên mặt nàng đã không còn sự u ám không nói chuyện của ngày xưa, cái miệng nhỏ nhắn tựa như được bôi độc vậy.
Thấy cách làm thô tục mạnh bạo kia của bà Lạc đã không còn tác dụng, ông ta không thể không đứng ra nói chuyện.
Cùng lúc đó, Lạc Hi cũng đang đánh giá người nam nhân có thể được gọi là ông ngoại này. Từ trong trí nhớ nàng biết được, người này cũng không phải là loại tốt đẹp gì.
Tham tiền háo sắc, tâng bốc bên cao dẫm đạp bên thấp và đã quen thói moi tiền trong túi của thôn dân, tuổi tác ông ta đã hơn năm mươi mà năm trước vừa nạp vào phòng một tiểu thiếp mười tám tuổi.
Hơn trăm hộ gia đình ở thôn Chính Đạo, chuyện nạp thiếp thế này đúng là chỉ có độc nhất ông ta thế.
Một nhà của người ông ngoại này đối với nguyên chủ đừng bảo là tình thân, đến tình máu mủ cũng không có.
Nàng nhướng mày, vô cùng không khách khí nói: “Làm sao ạ, chẳng lẽ ông ngoại cũng có chuyện gì đó với ông lão Cố?”
Mai Phú Quý: “...” Bây giờ đánh chết cái con súc sinh này có muộn không?
Thấy hai người kia xanh mặt đứng tại chỗ, Lạc Hi chỉ lo rót chén nước cho mình.
Nàng nhẹ nhàng uống một ngụm rồi mới từ tốn nói: “Kêu họ Cố đi tới nha môn cáo trạng con cũng được —”
“Vừa hay ở trước mặt bá tánh cả huyện ta sẽ xé rách bộ mặt dối trá kia của hắn ta xuống.”
“Cũng để cho mọi người có thể nhìn thấy được rõ học tập có thể sàng lọc đi kẻ dốt nhưng lại không lọc được kẻ cặn bã đâu!”
“Tiểu Hi! Ngày thường con quậy phá thì thôi đi, đã biết Cố Trì là tú tài có công danh trên người —”
“Hắn ta mà truy cứu rồi bẩm báo cáo trạng lên chỗ của Huyện thái gia thì đến lúc đó ông ngoại cũng không cứu nổi con đâu…”
“Chúng ta cũng là vì tốt cho con thôi, hôm nay con phải đi cùng với chúng ta một chuyến, câu xin lỗi này… Con nhất định phải nói!”
Người nói là một ông lão trên dưới năm mươi tuổi và cũng chính là trưởng thôn Mai Phú Quý, còn là ông ngoại của cơ thể này.
Sau một lúc lâu Mai Phú Quý trên mặt bình tĩnh quan sát đứa cháu ngoại ngày thường dùng tám cây gậy tre đánh cũng không nói một lời thì thấy nàng dường như có chỗ nào đó không giống lắm.
Trên mặt nàng đã không còn sự u ám không nói chuyện của ngày xưa, cái miệng nhỏ nhắn tựa như được bôi độc vậy.
Thấy cách làm thô tục mạnh bạo kia của bà Lạc đã không còn tác dụng, ông ta không thể không đứng ra nói chuyện.
Cùng lúc đó, Lạc Hi cũng đang đánh giá người nam nhân có thể được gọi là ông ngoại này. Từ trong trí nhớ nàng biết được, người này cũng không phải là loại tốt đẹp gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tham tiền háo sắc, tâng bốc bên cao dẫm đạp bên thấp và đã quen thói moi tiền trong túi của thôn dân, tuổi tác ông ta đã hơn năm mươi mà năm trước vừa nạp vào phòng một tiểu thiếp mười tám tuổi.
Hơn trăm hộ gia đình ở thôn Chính Đạo, chuyện nạp thiếp thế này đúng là chỉ có độc nhất ông ta thế.
Một nhà của người ông ngoại này đối với nguyên chủ đừng bảo là tình thân, đến tình máu mủ cũng không có.
Nàng nhướng mày, vô cùng không khách khí nói: “Làm sao ạ, chẳng lẽ ông ngoại cũng có chuyện gì đó với ông lão Cố?”
Mai Phú Quý: “...” Bây giờ đánh chết cái con súc sinh này có muộn không?
Thấy hai người kia xanh mặt đứng tại chỗ, Lạc Hi chỉ lo rót chén nước cho mình.
Nàng nhẹ nhàng uống một ngụm rồi mới từ tốn nói: “Kêu họ Cố đi tới nha môn cáo trạng con cũng được —”
“Vừa hay ở trước mặt bá tánh cả huyện ta sẽ xé rách bộ mặt dối trá kia của hắn ta xuống.”
“Cũng để cho mọi người có thể nhìn thấy được rõ học tập có thể sàng lọc đi kẻ dốt nhưng lại không lọc được kẻ cặn bã đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro