Chương 30 - Chẳng Lẽ Tai Họa Kia Là Nó Tiên Đoán Ra Ư?
Tình Thân? Kẻ T...
Yêu Sủng
2024-08-14 11:39:05
Mai Phú Quý tức đến nỗi run tay, ông ta tin lời nói này, bằng cái miệng gì cũng dám nói của đứa cháu ngoại đòi nợ như hiện tại thì nếu thật sự đi tới công đường, không biết chừng nó có thể nói ra những cái gì.
Sắc mặt ông ta không khỏi sa sầm xuống, trong giọng nói mang theo uy hiếp: “Tiểu Hi! Con thật sự không tính nhớ tới tình thân của chúng ta mà làm khó ông ngoại sao?”
Uống nước xong nàng đặt cái chén không đặt lên bàn phát ra âm thanh thanh thúy khi chén đá va chạm.
Lạc Hi chớp mắt một chút, âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe kéo dài: “Tình thân à… Khi Cố tú tài lên nha môn thì giúp con mang thêm một lá đơn kiện nhé.”
Ngón tay mảnh khảnh chống cằm, giọng nói biếng nhác vô cùng: “Ông cứ viết… Tiền trưởng thôn nạp thiếp là từ trên trời rơi xuống, ông ngoại này ông thấy thế nào ạ?”
Ông ta thấy thế nào à?
Cả người Mai Phú Quý cứng đờ, hai mắt phun ra lửa, ông ta thấy giờ đúng lúc để bóp chết cái con súc sinh này!
Ông ta hít thật sau vài hơi mới bình phục được, một lần nữa trên mặt bày ra nụ cười rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Con cái đứa nhỏ này, chẳng qua ông ngoại chỉ vì tốt cho con thôi. Nếu con không muốn xin lỗi thì ta không đi là được —”
“Một ông lão Cố gia thôi mà, ở đây là thôn Chính Đạo, ông ngoại lại không để con đứng thẳng lưng hay sao. Con nghỉ cho khỏe đi, ông đi trước đây.”
Dứt lời ông ta lập tức xoay người, dưới chân như có gió rời đi.
Không được rồi ông ta phải đi ngăn cản một chút, lỡ đâu Cố Trì thật sự mang con súc sinh này ra cáo trạng lên nha môn thì đứa cháu này mà phun ra lời gì đó, chính ông ta cũng phải cùng theo ăn cho hết.
“...”
Lạc Hi đưa tay khép lại cửa viện, đôi mắt nhìn thẳng chăm chú lên trên người bà Lạc. Ánh mắt ấy u ám lạnh lẽo khiến người nhìn phải sởn cả tóc gáy.
Bà ta ngoài mạnh mẽ mà bên trong yếu ớt lùi về phía sau một bước: “Làm… Làm gì đó, hết đánh người rồi mày còn muốn giết người thân hay gì?”
Lạc Hi không nói nữa mà chỉ lo cho bản thân bảo: “Nãi nãi ơi, có phải nãi nãi nghĩ đắc tội với Cố Trì rồi sợ hắn ta sẽ làm khó dễ tứ thúc ở thư viện không.”
Nhìn thấy sắc mặt bà lão có sự thay đổi nhẹ, Lạc Hi đã biết mình nói đúng.
tứ thúc Lạc Đại Hải chính là đứa con mạng sống của bà lão, cả nhà đập nồi bán sắt rồi thắt lưng buộc bụng chỉ để nuôi và cho gã cùng đi học chung thư viện với Cố Trì.
Sắc mặt ông ta không khỏi sa sầm xuống, trong giọng nói mang theo uy hiếp: “Tiểu Hi! Con thật sự không tính nhớ tới tình thân của chúng ta mà làm khó ông ngoại sao?”
Uống nước xong nàng đặt cái chén không đặt lên bàn phát ra âm thanh thanh thúy khi chén đá va chạm.
Lạc Hi chớp mắt một chút, âm thanh nhẹ nhàng dễ nghe kéo dài: “Tình thân à… Khi Cố tú tài lên nha môn thì giúp con mang thêm một lá đơn kiện nhé.”
Ngón tay mảnh khảnh chống cằm, giọng nói biếng nhác vô cùng: “Ông cứ viết… Tiền trưởng thôn nạp thiếp là từ trên trời rơi xuống, ông ngoại này ông thấy thế nào ạ?”
Ông ta thấy thế nào à?
Cả người Mai Phú Quý cứng đờ, hai mắt phun ra lửa, ông ta thấy giờ đúng lúc để bóp chết cái con súc sinh này!
Ông ta hít thật sau vài hơi mới bình phục được, một lần nữa trên mặt bày ra nụ cười rồi tỏ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Con cái đứa nhỏ này, chẳng qua ông ngoại chỉ vì tốt cho con thôi. Nếu con không muốn xin lỗi thì ta không đi là được —”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Một ông lão Cố gia thôi mà, ở đây là thôn Chính Đạo, ông ngoại lại không để con đứng thẳng lưng hay sao. Con nghỉ cho khỏe đi, ông đi trước đây.”
Dứt lời ông ta lập tức xoay người, dưới chân như có gió rời đi.
Không được rồi ông ta phải đi ngăn cản một chút, lỡ đâu Cố Trì thật sự mang con súc sinh này ra cáo trạng lên nha môn thì đứa cháu này mà phun ra lời gì đó, chính ông ta cũng phải cùng theo ăn cho hết.
“...”
Lạc Hi đưa tay khép lại cửa viện, đôi mắt nhìn thẳng chăm chú lên trên người bà Lạc. Ánh mắt ấy u ám lạnh lẽo khiến người nhìn phải sởn cả tóc gáy.
Bà ta ngoài mạnh mẽ mà bên trong yếu ớt lùi về phía sau một bước: “Làm… Làm gì đó, hết đánh người rồi mày còn muốn giết người thân hay gì?”
Lạc Hi không nói nữa mà chỉ lo cho bản thân bảo: “Nãi nãi ơi, có phải nãi nãi nghĩ đắc tội với Cố Trì rồi sợ hắn ta sẽ làm khó dễ tứ thúc ở thư viện không.”
Nhìn thấy sắc mặt bà lão có sự thay đổi nhẹ, Lạc Hi đã biết mình nói đúng.
tứ thúc Lạc Đại Hải chính là đứa con mạng sống của bà lão, cả nhà đập nồi bán sắt rồi thắt lưng buộc bụng chỉ để nuôi và cho gã cùng đi học chung thư viện với Cố Trì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro