[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 10
2024-11-12 08:29:15
Hiện tại cơ thể
Kỳ Quân hư, hư hỏa trên người vẫn luôn không có bay đi sạch sẽ, cũng không thể
tùy tiện ra khỏi phòng, vừa hay thừa dịp xử lý sổ sách sạch sẽ trong khoảng
thời gian này.
Bình thường có lang trung ba ngày đến bắt mạch một lần, Diệp Kiều cũng mỗi ngày nắm tay hắn, nhưng không dám ôm hắn ngủ.
Kỳ Quân đã lâu chưa từng đi gặp Liễu thị, Diệp Kiều nhưng thật ra buổi sáng mỗi ngày sau khi ăn cơm sáng đều sẽ đến sân Liễu thị một lần.
Tuy rằng tiểu nhân sâm không quá hiểu rõ mỗi ngày gặp mặt tâm sự có chỗ lợi gì, nhưng nếu Phương thị mỗi ngày đều đi, nàng cũng cảm thấy đây là chuyện thuộc bổn phận làm dâu, nên cũng đi.
Nhưng Diệp Kiều không biết Phương thị vốn cũng không phải mỗi ngày tới.
Bình thường, Phương thị phải quản lý mọi chuyện trong viện mình, hiện tại Đại Lang Kỳ Chiêu quản chuyện thôn trang, ngày thường cũng đi sớm về trễ, Phương thị chăm sóc nhi tử còn phải chăm sóc cho Kỳ Chiêu, cũng rất là vội.
Chỉ là gần đây sắp vào mùa đông, Phương thị nhớ tới chỗ Liễu thị này, xem có thể lấy được chỗ tốt gì từ trên tay bà bà hay không, hơn nữa nàng đã mặc vải Liễu thị làm xiêm y cho nhi tử Thạch Đầu, Phương thị vì giúp Liễu thị vui vẻ lúc này mới đi cần mẫn chút.
Nhưng mỗi khi nàng không muốn lại đây, lahu phát hiện tức phụ Nhị Lang luôn đến sân Liễu thị.
Cái này khiến cho Phương thị có chút cảm thấy nguy cơ.
Hiện giờ tuy rằng mấy nhi tử Kỳ gia đều lớn, nhị lão khoẻ mạnh, nên vẫn là người một nhà, ai nói phân gia người đó bị mắc chết, nhà này người nói chuyện có trọng lượng nhất, ngoại trừ các nam nhân chính là Liễu thị.
Bình thường Liễu thị không quản chuyện, chỉ đề cập đến ăn mặc chi phí trong nhà, lời Liễu thị nói ai đều phải nghe.
Theo lý thuyết Phương thị là đại tức phụ Kỳ gia, sinh ra Thạch Đầu, Liễu thị và nàng cũng thân cận, hoàn toàn không cần lo lắng địa vị của mình ở nhà. Phương thị đọc sách nhiều, lại tâm nhãn nhỏ, không thông minh lắm mà luôn thích nghĩ chút chuyện quanh co lòng vòng.
Thấy cơ thể Kỳ Quân tốt hơn trước kia, Kiều Nương xung hỉ gả vào hiển nhiên được bà bà Liễu thị thích, mà nhị đệ muội này lại có dáng vẻ tốt, ngay cả âm thanh nói chuyện đều dễ nghe hơn mình.
Trước kia mình có thể ở trước mặt Liễu thị hưởng chút chỗ tốt, nhưng về sau có Diệp Kiều đối lập, Liễu thị liệu có sẽ bắt bẻ mình hay không?
Nếu ý nghĩ này bị Đại Lang Kỳ Chiêu biết, tất nhiên sẽ nói tức phụ nhà mình ngốc.
Nhà hắn không có nhiều quy củ như vậy, Liễu thị làm người khoan dung, nhà người thường cũng không phải cung đình quan lại, không có quy củ sớm tối thưa hầu, bình thường ba nhi tử tự trải qua cuộc sống của mình, hơn nữa mỗi đêm đều phải cùng nhau ăn cơm, ngày thường ra vào luôn có thể gặp mặt, Liễu thị chưa từng bắt bẻ cái gì.
Nàng là đại tẩu, lại có nhi tử, ở trong nhà này đi ngang cũng chưa người quản, nghĩ lung tung rối loạn cái gì?
Nếu Liễu thị thật sự ghét bỏ nàng không phóng khoáng, trước kia không ghét mà phải nhịn đến bây giờ?
Chỉ là Phương thị cứ thích tự buộc mình vào, vậy mà cũng làm theo Diệp Kiều, mỗi ngày đúng giờ thì đến chỗ Liễu thị nói chuyện, trong lúc nhất thời làm Liễu thị đều cảm thấy không thể hiểu được.
Nhưng mà Liễu thị cũng không từ trối, có thể mỗi ngày nhìn thấy tôn tử bà đương nhiên vui vẻ.
Vì thế hai nhi tức vậy mà đốc xúc nhau kiên trì gần mười ngày, Liễu thị nói mình tìm được hai nhi tức hiếu thuận.
Mà phương thức bà tỏ vẻ thân cận chính là chuẩn bị điểm tâm khi hai người lại đây, khiến cho Diệp Kiều càng thêm thích, Tiểu Thạch Đầu mỗi ngày cũng kêu muốn đi đến chỗ nãi nãi ăn bánh ngọt, Phương thị muốn tối nay không đi cũng không được.
Hôm nay lúc Phương thị ôm Thạch Đầu tới, thì nhìn thấy Diệp Kiều đã đợi ở trong phòng.
Bởi vì vào đông, chân Liễu thị khi trẻ tuổi từng va chạm, gây ra chút tật, trời lạnh sẽ đau, cho nên trong phòng Liễu thị luôn đốt than sớm nhất.
Vén rèm cửa tiến vào chỉ cảm thấy nhiệt khí đập vào mặt, ấm áp dễ chịu.
Trong tay Diệp Kiều bưng chén, đang muốn cầm cái muỗng ăn, thấy Phương thị tiến vào lập tức đứng dậy cười nói: “Đại tẩu, bên ngoài lạnh, sao đại tẩu ngươi không mặc nhiều một chút?”
Phương thị cảm thấy những lời này rất quen tai, đột nhiên nghĩ ra đây không phải lời lúc trước mình từng nói với nàng sao?
Lúc ấy nàng chỉ là khách sáo thôi, chỉ là Diệp Kiều lại ghi tạc trong lòng, vừa học vừa dùng.
Phương thị cũng hiền lành nói: “Đệ muội có tâm rồi, lần sau ta sẽ nhớ kỹ.” Nói xong thì ôm Thạch Đầu chào hỏi Liễu thị: “Thạch Đầu tới, chào nãi nãi và nhị thẩm thẩm.”
“Nãi nãi, nhị thẩm thẩm.” Thạch Đầu tuổi còn nhỏ, vừa mới có thể nói, âm thanh có chút khó nghe, trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, chơi cũng rất vui.
Diệp Kiều cũng rất thích, cầm lấy một cái bánh ngọt trên bàn đưa cho hắn.
Thạch Đầu chớp mắt to nhìn Diệp Kiều, thấy Phương thị gật đầu với hắn, lúc này mới cười lộ ra răng cửa nhỏ, tay nhỏ cầm bánh ngọt, miệng mềm mại nói: “Cảm ơn nhị thẩm thẩm!”
Những lời này Thạch Đầu nói vô cùng lưu loát, gần đây hắn đi theo Phương thị tới sân Liễu thị, đều là thẩm thẩm xinh đẹp này cho hắn bánh ngọt ăn.
Trên người nhị thẩm thẩm luôn có hương hoa quế, giống kẹo hoa quế, Thạch Đầu rất thích.
Liễu thị thấy hắn ngoan ngoãn cũng cười theo, nói với Phương thị: “Ngồi đi, mới vừa hầm hạnh sữa đặc, nếm thử xem.”
Phương thị theo lời ngồi xuống, đặt Thạch Đầu một bên, bưng chén lên ngửi ngửi.
Hạnh sữa đặc chính là chè hạnh nhân, là món ăn vặt từ cung đình truyền tới dân gian.
Đầu tiên đảo hạnh nhân thành tương, lọc bỏ cặn, bỏ sữa vào đi quấy, sau đó thêm đường chậm rãi nấu thành, đặc sệt hơn chè đặc bình thường một chút, thoạt nhìn là sữa màu trắng xinh đẹp, ngửi cũng rất thơm ngọt.
Nhưng mà muốn nấu ngon hạnh sữa đặc này cũng không dễ dàng, nương gia Phương thị nấu cũng coi như không tệ, chỉ là hạnh sữa đặc mua bên ngoài nhìn kém xa bát này, nếm một miếng, Phương thị càng kinh ngạc.
Không tính quá ngọt, lại rất thơm thuần, ăn thật sự ngon.
Phương thị gả vào Kỳ gia hơn 5 năm, lại chưa bao giờ ăn cái này, hiện tại nhìn Liễu thị thường ăn, không khỏi hỏi: “Nương, mua ở đâu vậy?”
Biểu tình Liễu thị nhàn nhạt, xoay chuyển Phật châu trên tay: “Là Lưu mụ làm, trù nghệ Lưu mụ vẫn luôn không tồi.”
Lúc này Lưu bà tử đang đứng ở bên người Liễu thị, nghe xong lời này, cười cười, cũng không nhiều lời.
Phương thị không khỏi nhìn về phía Lưu bà tử vẫn luôn đi theo bên người Liễu thị kia, đột nhiên cảm thấy mỗi ngày tới nơi Liễu thị đúng giờ cũng khá tốt, chỉ chén hạnh sữa đặc này đã không thiệt.
Diệp Kiều thì không nghĩ nhiều như vậy, vui vẻ bưng bát, ăn đến mức thơm ngọt.
Chờ ăn xong một bát rồi, nàng nói với Liễu thị: “Nương, ta có thể mang một bát về cho tướng công không?”
Cái này khiến cho mặt mày Liễu thị lập tức nhu hòa, dịu dàng nói với Diệp Kiều: “Hôm nay chỉ nấu ba bát này, chờ lần sau lại mang cho Nhị Lang đi.”
Trên mặt Diệp Kiều có chút đáng tiếc, cảm thấy đồ ăn ngon như vậy tướng công ăn sẽ rất ngon.
Phương thị lại kinh ngạc nhìn Diệp Kiều, hình như không nghĩ tới Diệp Kiều vậy mà để bụng đối với Kỳ Quân như thế.
Liễu thị lại ôm Thạch Đầu vào trong lòng mình, sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, trong miệng nói: “Mấy ngày nay Tam Lang sẽ trở lại từ thư viện, các ngươi trở về cũng nói cho Đại Lang Nhị Lang, chờ Tam Lang trở về cùng nhau ăn cơm, chớ có chậm trễ.”
Đương nhiên Phương thị đồng ý, tuy rằng Kỳ Quân bận rộn thôn trang, nhưng mà nhà này chỉ có một mình Tam Lang Kỳ Minh đọc sách, trong lòng Phương thị, đọc sách làm tú tài thi cử nhân mới là chuyện lớn hạng nhất, cho dù chuyện thôn trang chậm trễ một chút, cũng phải chăm sóc Kỳ Minh trước.
Diệp Kiều lại mím môi, tuy rằng nhớ rõ Kỳ Quân từng nói phải nghe theo Liễu thị, chỉ là sự lo lắng của nàng đối với Kỳ Quân vẫn đứng hạng đầu, nàng nhẹ giọng nói: “Nương, hiện tại cơ thể tướng công vẫn chưa hoàn toàn tốt đâu.”
Liễu thị nghĩ đến nhị nhi tử ốm yếu, trên mặt lập tức lộ ra một chút đau lòng, lại xoay chuyển Phật châu nói: “Chăm sóc cơ thể trước đi, để hắn nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó ngươi tới là được.”
Diệp Kiều lên tiếng, cười tủm tỉm lại duỗi tay về phía bánh ngọt.
Liễu thị cũng không ngăn cản, chỉ nhìn nàng cười.
Lúc trước Liễu thị đi xem Kỳ Quân, đã nghe chính nhị nhi tử của mình nói, tức phụ này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là có chút tham ăn, ngoại trừ một ngày ba bữa cơm ra còn luôn cho mình thêm chút cơm.
Kỳ Quân nói với Liễu thị là vì nghĩ rằng gần đây Diệp Kiều luôn đi lại ở trước mặt Liễu thị, chút ham mê nhỏ cũng giấu không được, cứ nói rõ trước, bảo Liễu thị không cần để ý.
Kiều Nương thích ăn uống, Kỳ Quân cưng chiều thấy vui, nhưng hắn sợ Liễu thị ghét bỏ nhi tức này của mình tham ăn.
Không nghĩ tới Liễu thị không chỉ không chê, còn có chút thích.
Phương thị bởi vì gầy mảnh, ngày thường ăn rất ít, cho dù cả nhà cùng nhau ăn cơm cũng chỉ động mấy đũa rồi buông, sợ ăn nhiều một miếng thịt sẽ béo lên ở trên mặt.
Diệp Kiều lại không giống vậy, ăn uống không dè chừng, hơn nữa mỗi lần đều ăn rất ngon, Liễu thị nhìn cũng cảm thấy thoải mái.
Trong lòng bà không để bụng nhi tức mập hay ốm, Phương thị béo có béo đẹp, Diệp Kiều gầy có gầy đẹp, chỉ cần khỏe mạnh là được, chỉ nhìn Kiều Nương ăn ngon thì bà cảm thấy vô cùng thèm ăn, cũng khiến cho Liễu thị cảm thấy thoải mái.
Người lớn tuổi luôn cảm thấy trong bát tiểu bối thiếu đồ ăn, chính là như thế.
Phương thị vẫn không ăn uống, mãi cho đến khi rời khỏi sân Liễu thị, nàng cũng chỉ ăn hạnh sữa đặc, thứ khác không động miệng nào.
Diệp Kiều lại ôm chiếc bụng no trở về, đầu tiên vào nhà nhìn Kỳ Quân, thấy sắc mặt nam nhân như thường, thì bế lên chậu hoa, không có làm phiền Kỳ Quân đang xem sổ sách, rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, trong miệng nhỏ giọng nói: “Hôm nay khí sắc tướng công cũng thật tốt.”
Tiểu Tố quét tước ở bên cạnh nghe thấy, ở trong nháy mắt cửa đóng lại, liếc mắt nhìn vào trong từ khe cửa.
Lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt đáy mắt chợt lóe ra sự âm trầm.
Tiểu Tố: ... Tốt chỗ nào vậy! Thiếu nãi nãi gạt người!
Diệp Kiều ôm chậu hoa đi bộ ở trong sân, đặc biệt tìm nơi có ánh mặt trời.
Thạch Nha Thảo bên trong chậu hoa đã không còn nhỏ yếu giống như lúc trước, cao lớn hơn chút, ngoại trừ ba đóa hoa đã nở ra cũng không có gì hơn, nhưng mà đóa hoa đã từ nửa nở biến thành hoàn toàn nở ra.
Đương nhiên vẫn rất nhỏ, cô nhìn không chớp mắt.
Nàng cũng không biết hiện tại mình có thể nuôi sống vật nhỏ này hay không, chỉ có thể để mọi chuyện đều nghe ý trời, không có việc gì ra ngoài đi dạo, phơi nắng, nhìn xem có thể nuôi tốt hay không.
Đi bộ một hồi, Diệp Kiều lập tức buông chậu hoa, lôi Tiểu Tố dạy mình đá cầu.
Đừng nhìn ngày thường nàng hơi tham ăn chút, tiểu nhân sâm cũng là người không chịu ngồi yên, có cơ thể đương nhiên phải chơi thật vui, ăn bao nhiêu đều giống như có thể tiêu hóa hết.
Diệp Kiều không biết đá cầu, trong trí nhớ Diệp Kiều cũng chưa từng chơi thứ này, hiện tại phải học từ đầu.
Nhưng làm tiểu nhân sâm bất đắc dĩ chính là đầu óc nàng khá tốt, chỉ là cơ thể phối hợp thật sự không thể nói tốt, học vài ngày, cũng chỉ có thể đá bảy tám cái.
Tiểu Tố dạy Diệp Kiều dạy rất kiên nhẫn, thật ra đối với Tiểu Tố chừng mười tuổi, nói là dạy Diệp Kiều không bằng nói là chơi đùa với Diệp Kiều.
Có thể có người chơi, tiểu nha đầu đương nhiên vui mừng.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy lông gà màu đen trên quả cầu, nàng đều cảm thấy trong lòng đau.
Tiểu Hắc nhà nàng thật đáng thương...
Nhưng so với bị nhị thiếu gia lấy đi hầm canh gà, hy sinh mấy cây lông vẫn đáng giá.
Nhưng mà Tiểu Tố có chút tò mò: “Nhị thiếu nãi nãi, vì sao người một hai phải học được cái này?”
Diệp Kiều xoay người lại nhặt quả cầu, trên đầu đã có một tầng mồ hôi mỏng, nghe vậy cười nói: “Đây là tướng công đưa ta, để không không phải lãng phí sao?”
Tiểu Tố có chút không quá hiểu rõ cái này liên quan gì đến việc ai đưa, nhưng mà nghe Diệp Kiều nói như vậy, cũng như hiểu như không gật đầu, chuẩn bị đá tiếp cùng cô.
Nhưng bọn họ không biết Kỳ Quân đứng dậy đi đến bàn xem sổ sách, khi đi qua cửa sổ nghe rành mạch được lời Diệp Kiều nói.
Cửa sổ đóng lại, thoạt nhìn kín kẽ, nhưng mà giấy cửa sổ cũng không thể hoàn toàn ngăn lại âm thanh bên ngoài.
Kỳ Quân nghe Diệp Kiều nói, rũ mi mắt xuống, nhấp khóe miệng, cuối cùng nở một nụ cười.
Kiều Nương của hắn.
Diệp Kiều cũng không phải vẫn luôn đợi ở trong sân, chờ tới buổi trưa, nàng đi vào phòng, xoa xoa mặt, buông búi tóc, đi giường nệm ngủ trưa.
Bởi vì gần đây cơ thể Kỳ Quân không tốt, Diệp Kiều để cho hắn ngủ giường, mình ngủ nệm.
Còn vì sao vẫn phải chia giường, Kỳ Quân sợ mình lây bệnh cho nàng, Diệp Kiều sợ hắn lặp lại chuyện như trước, vì thế trăm sông đổ về một biển. Cứ chia ra ngủ như vậy cũng không sao cả.
Chờ đến khi ngủ trưa tỉnh lại, bên ngoài vẫn sáng rõ, cách cơm chiều còn có không ít thời gian.
Diệp Kiều ngồi dậy, duỗi cái eo, quay đầu đi xem Kỳ Quân, lại phát hiện Kỳ Quân không ở trên giường, bình phong bên cạnh cũng không thấy.
“Ào ào.”
Tiếng nước chuyển rời tầm mắt Diệp Kiều, lập tức nhìn thấy bình phong bị dịch tới gian phòng ngoài.
Trong ngoài phòng đốt than vô cùng ấm áp, Diệp Kiều chỉ khoác áo ngoài, đi giày, trực tiếp đi tới phía sau bình phong.
Vì thế Diệp Kiều đứng, Kỳ Quân bên trong thau tắm, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau.
Kỳ Quân ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
Diệp Kiều lại chớp chớp mắt, cặp con ngươi sáng rỡ kia vẫn sạch sẽ trong sáng, liếc mắt quét Kỳ Quân một cái, mới nói: “Tướng công, trên người của ngươi cũng thật trắng.”
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Kiều: Tướng công ngươi thật trắng nha... Ơ, tướng công sao ngươi lại đỏ rồi.
Bình thường có lang trung ba ngày đến bắt mạch một lần, Diệp Kiều cũng mỗi ngày nắm tay hắn, nhưng không dám ôm hắn ngủ.
Kỳ Quân đã lâu chưa từng đi gặp Liễu thị, Diệp Kiều nhưng thật ra buổi sáng mỗi ngày sau khi ăn cơm sáng đều sẽ đến sân Liễu thị một lần.
Tuy rằng tiểu nhân sâm không quá hiểu rõ mỗi ngày gặp mặt tâm sự có chỗ lợi gì, nhưng nếu Phương thị mỗi ngày đều đi, nàng cũng cảm thấy đây là chuyện thuộc bổn phận làm dâu, nên cũng đi.
Nhưng Diệp Kiều không biết Phương thị vốn cũng không phải mỗi ngày tới.
Bình thường, Phương thị phải quản lý mọi chuyện trong viện mình, hiện tại Đại Lang Kỳ Chiêu quản chuyện thôn trang, ngày thường cũng đi sớm về trễ, Phương thị chăm sóc nhi tử còn phải chăm sóc cho Kỳ Chiêu, cũng rất là vội.
Chỉ là gần đây sắp vào mùa đông, Phương thị nhớ tới chỗ Liễu thị này, xem có thể lấy được chỗ tốt gì từ trên tay bà bà hay không, hơn nữa nàng đã mặc vải Liễu thị làm xiêm y cho nhi tử Thạch Đầu, Phương thị vì giúp Liễu thị vui vẻ lúc này mới đi cần mẫn chút.
Nhưng mỗi khi nàng không muốn lại đây, lahu phát hiện tức phụ Nhị Lang luôn đến sân Liễu thị.
Cái này khiến cho Phương thị có chút cảm thấy nguy cơ.
Hiện giờ tuy rằng mấy nhi tử Kỳ gia đều lớn, nhị lão khoẻ mạnh, nên vẫn là người một nhà, ai nói phân gia người đó bị mắc chết, nhà này người nói chuyện có trọng lượng nhất, ngoại trừ các nam nhân chính là Liễu thị.
Bình thường Liễu thị không quản chuyện, chỉ đề cập đến ăn mặc chi phí trong nhà, lời Liễu thị nói ai đều phải nghe.
Theo lý thuyết Phương thị là đại tức phụ Kỳ gia, sinh ra Thạch Đầu, Liễu thị và nàng cũng thân cận, hoàn toàn không cần lo lắng địa vị của mình ở nhà. Phương thị đọc sách nhiều, lại tâm nhãn nhỏ, không thông minh lắm mà luôn thích nghĩ chút chuyện quanh co lòng vòng.
Thấy cơ thể Kỳ Quân tốt hơn trước kia, Kiều Nương xung hỉ gả vào hiển nhiên được bà bà Liễu thị thích, mà nhị đệ muội này lại có dáng vẻ tốt, ngay cả âm thanh nói chuyện đều dễ nghe hơn mình.
Trước kia mình có thể ở trước mặt Liễu thị hưởng chút chỗ tốt, nhưng về sau có Diệp Kiều đối lập, Liễu thị liệu có sẽ bắt bẻ mình hay không?
Nếu ý nghĩ này bị Đại Lang Kỳ Chiêu biết, tất nhiên sẽ nói tức phụ nhà mình ngốc.
Nhà hắn không có nhiều quy củ như vậy, Liễu thị làm người khoan dung, nhà người thường cũng không phải cung đình quan lại, không có quy củ sớm tối thưa hầu, bình thường ba nhi tử tự trải qua cuộc sống của mình, hơn nữa mỗi đêm đều phải cùng nhau ăn cơm, ngày thường ra vào luôn có thể gặp mặt, Liễu thị chưa từng bắt bẻ cái gì.
Nàng là đại tẩu, lại có nhi tử, ở trong nhà này đi ngang cũng chưa người quản, nghĩ lung tung rối loạn cái gì?
Nếu Liễu thị thật sự ghét bỏ nàng không phóng khoáng, trước kia không ghét mà phải nhịn đến bây giờ?
Chỉ là Phương thị cứ thích tự buộc mình vào, vậy mà cũng làm theo Diệp Kiều, mỗi ngày đúng giờ thì đến chỗ Liễu thị nói chuyện, trong lúc nhất thời làm Liễu thị đều cảm thấy không thể hiểu được.
Nhưng mà Liễu thị cũng không từ trối, có thể mỗi ngày nhìn thấy tôn tử bà đương nhiên vui vẻ.
Vì thế hai nhi tức vậy mà đốc xúc nhau kiên trì gần mười ngày, Liễu thị nói mình tìm được hai nhi tức hiếu thuận.
Mà phương thức bà tỏ vẻ thân cận chính là chuẩn bị điểm tâm khi hai người lại đây, khiến cho Diệp Kiều càng thêm thích, Tiểu Thạch Đầu mỗi ngày cũng kêu muốn đi đến chỗ nãi nãi ăn bánh ngọt, Phương thị muốn tối nay không đi cũng không được.
Hôm nay lúc Phương thị ôm Thạch Đầu tới, thì nhìn thấy Diệp Kiều đã đợi ở trong phòng.
Bởi vì vào đông, chân Liễu thị khi trẻ tuổi từng va chạm, gây ra chút tật, trời lạnh sẽ đau, cho nên trong phòng Liễu thị luôn đốt than sớm nhất.
Vén rèm cửa tiến vào chỉ cảm thấy nhiệt khí đập vào mặt, ấm áp dễ chịu.
Trong tay Diệp Kiều bưng chén, đang muốn cầm cái muỗng ăn, thấy Phương thị tiến vào lập tức đứng dậy cười nói: “Đại tẩu, bên ngoài lạnh, sao đại tẩu ngươi không mặc nhiều một chút?”
Phương thị cảm thấy những lời này rất quen tai, đột nhiên nghĩ ra đây không phải lời lúc trước mình từng nói với nàng sao?
Lúc ấy nàng chỉ là khách sáo thôi, chỉ là Diệp Kiều lại ghi tạc trong lòng, vừa học vừa dùng.
Phương thị cũng hiền lành nói: “Đệ muội có tâm rồi, lần sau ta sẽ nhớ kỹ.” Nói xong thì ôm Thạch Đầu chào hỏi Liễu thị: “Thạch Đầu tới, chào nãi nãi và nhị thẩm thẩm.”
“Nãi nãi, nhị thẩm thẩm.” Thạch Đầu tuổi còn nhỏ, vừa mới có thể nói, âm thanh có chút khó nghe, trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, chơi cũng rất vui.
Diệp Kiều cũng rất thích, cầm lấy một cái bánh ngọt trên bàn đưa cho hắn.
Thạch Đầu chớp mắt to nhìn Diệp Kiều, thấy Phương thị gật đầu với hắn, lúc này mới cười lộ ra răng cửa nhỏ, tay nhỏ cầm bánh ngọt, miệng mềm mại nói: “Cảm ơn nhị thẩm thẩm!”
Những lời này Thạch Đầu nói vô cùng lưu loát, gần đây hắn đi theo Phương thị tới sân Liễu thị, đều là thẩm thẩm xinh đẹp này cho hắn bánh ngọt ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên người nhị thẩm thẩm luôn có hương hoa quế, giống kẹo hoa quế, Thạch Đầu rất thích.
Liễu thị thấy hắn ngoan ngoãn cũng cười theo, nói với Phương thị: “Ngồi đi, mới vừa hầm hạnh sữa đặc, nếm thử xem.”
Phương thị theo lời ngồi xuống, đặt Thạch Đầu một bên, bưng chén lên ngửi ngửi.
Hạnh sữa đặc chính là chè hạnh nhân, là món ăn vặt từ cung đình truyền tới dân gian.
Đầu tiên đảo hạnh nhân thành tương, lọc bỏ cặn, bỏ sữa vào đi quấy, sau đó thêm đường chậm rãi nấu thành, đặc sệt hơn chè đặc bình thường một chút, thoạt nhìn là sữa màu trắng xinh đẹp, ngửi cũng rất thơm ngọt.
Nhưng mà muốn nấu ngon hạnh sữa đặc này cũng không dễ dàng, nương gia Phương thị nấu cũng coi như không tệ, chỉ là hạnh sữa đặc mua bên ngoài nhìn kém xa bát này, nếm một miếng, Phương thị càng kinh ngạc.
Không tính quá ngọt, lại rất thơm thuần, ăn thật sự ngon.
Phương thị gả vào Kỳ gia hơn 5 năm, lại chưa bao giờ ăn cái này, hiện tại nhìn Liễu thị thường ăn, không khỏi hỏi: “Nương, mua ở đâu vậy?”
Biểu tình Liễu thị nhàn nhạt, xoay chuyển Phật châu trên tay: “Là Lưu mụ làm, trù nghệ Lưu mụ vẫn luôn không tồi.”
Lúc này Lưu bà tử đang đứng ở bên người Liễu thị, nghe xong lời này, cười cười, cũng không nhiều lời.
Phương thị không khỏi nhìn về phía Lưu bà tử vẫn luôn đi theo bên người Liễu thị kia, đột nhiên cảm thấy mỗi ngày tới nơi Liễu thị đúng giờ cũng khá tốt, chỉ chén hạnh sữa đặc này đã không thiệt.
Diệp Kiều thì không nghĩ nhiều như vậy, vui vẻ bưng bát, ăn đến mức thơm ngọt.
Chờ ăn xong một bát rồi, nàng nói với Liễu thị: “Nương, ta có thể mang một bát về cho tướng công không?”
Cái này khiến cho mặt mày Liễu thị lập tức nhu hòa, dịu dàng nói với Diệp Kiều: “Hôm nay chỉ nấu ba bát này, chờ lần sau lại mang cho Nhị Lang đi.”
Trên mặt Diệp Kiều có chút đáng tiếc, cảm thấy đồ ăn ngon như vậy tướng công ăn sẽ rất ngon.
Phương thị lại kinh ngạc nhìn Diệp Kiều, hình như không nghĩ tới Diệp Kiều vậy mà để bụng đối với Kỳ Quân như thế.
Liễu thị lại ôm Thạch Đầu vào trong lòng mình, sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, trong miệng nói: “Mấy ngày nay Tam Lang sẽ trở lại từ thư viện, các ngươi trở về cũng nói cho Đại Lang Nhị Lang, chờ Tam Lang trở về cùng nhau ăn cơm, chớ có chậm trễ.”
Đương nhiên Phương thị đồng ý, tuy rằng Kỳ Quân bận rộn thôn trang, nhưng mà nhà này chỉ có một mình Tam Lang Kỳ Minh đọc sách, trong lòng Phương thị, đọc sách làm tú tài thi cử nhân mới là chuyện lớn hạng nhất, cho dù chuyện thôn trang chậm trễ một chút, cũng phải chăm sóc Kỳ Minh trước.
Diệp Kiều lại mím môi, tuy rằng nhớ rõ Kỳ Quân từng nói phải nghe theo Liễu thị, chỉ là sự lo lắng của nàng đối với Kỳ Quân vẫn đứng hạng đầu, nàng nhẹ giọng nói: “Nương, hiện tại cơ thể tướng công vẫn chưa hoàn toàn tốt đâu.”
Liễu thị nghĩ đến nhị nhi tử ốm yếu, trên mặt lập tức lộ ra một chút đau lòng, lại xoay chuyển Phật châu nói: “Chăm sóc cơ thể trước đi, để hắn nghỉ ngơi cho tốt, đến lúc đó ngươi tới là được.”
Diệp Kiều lên tiếng, cười tủm tỉm lại duỗi tay về phía bánh ngọt.
Liễu thị cũng không ngăn cản, chỉ nhìn nàng cười.
Lúc trước Liễu thị đi xem Kỳ Quân, đã nghe chính nhị nhi tử của mình nói, tức phụ này của hắn cái gì cũng tốt, chỉ là có chút tham ăn, ngoại trừ một ngày ba bữa cơm ra còn luôn cho mình thêm chút cơm.
Kỳ Quân nói với Liễu thị là vì nghĩ rằng gần đây Diệp Kiều luôn đi lại ở trước mặt Liễu thị, chút ham mê nhỏ cũng giấu không được, cứ nói rõ trước, bảo Liễu thị không cần để ý.
Kiều Nương thích ăn uống, Kỳ Quân cưng chiều thấy vui, nhưng hắn sợ Liễu thị ghét bỏ nhi tức này của mình tham ăn.
Không nghĩ tới Liễu thị không chỉ không chê, còn có chút thích.
Phương thị bởi vì gầy mảnh, ngày thường ăn rất ít, cho dù cả nhà cùng nhau ăn cơm cũng chỉ động mấy đũa rồi buông, sợ ăn nhiều một miếng thịt sẽ béo lên ở trên mặt.
Diệp Kiều lại không giống vậy, ăn uống không dè chừng, hơn nữa mỗi lần đều ăn rất ngon, Liễu thị nhìn cũng cảm thấy thoải mái.
Trong lòng bà không để bụng nhi tức mập hay ốm, Phương thị béo có béo đẹp, Diệp Kiều gầy có gầy đẹp, chỉ cần khỏe mạnh là được, chỉ nhìn Kiều Nương ăn ngon thì bà cảm thấy vô cùng thèm ăn, cũng khiến cho Liễu thị cảm thấy thoải mái.
Người lớn tuổi luôn cảm thấy trong bát tiểu bối thiếu đồ ăn, chính là như thế.
Phương thị vẫn không ăn uống, mãi cho đến khi rời khỏi sân Liễu thị, nàng cũng chỉ ăn hạnh sữa đặc, thứ khác không động miệng nào.
Diệp Kiều lại ôm chiếc bụng no trở về, đầu tiên vào nhà nhìn Kỳ Quân, thấy sắc mặt nam nhân như thường, thì bế lên chậu hoa, không có làm phiền Kỳ Quân đang xem sổ sách, rời khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa, trong miệng nhỏ giọng nói: “Hôm nay khí sắc tướng công cũng thật tốt.”
Tiểu Tố quét tước ở bên cạnh nghe thấy, ở trong nháy mắt cửa đóng lại, liếc mắt nhìn vào trong từ khe cửa.
Lập tức nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt đáy mắt chợt lóe ra sự âm trầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Tố: ... Tốt chỗ nào vậy! Thiếu nãi nãi gạt người!
Diệp Kiều ôm chậu hoa đi bộ ở trong sân, đặc biệt tìm nơi có ánh mặt trời.
Thạch Nha Thảo bên trong chậu hoa đã không còn nhỏ yếu giống như lúc trước, cao lớn hơn chút, ngoại trừ ba đóa hoa đã nở ra cũng không có gì hơn, nhưng mà đóa hoa đã từ nửa nở biến thành hoàn toàn nở ra.
Đương nhiên vẫn rất nhỏ, cô nhìn không chớp mắt.
Nàng cũng không biết hiện tại mình có thể nuôi sống vật nhỏ này hay không, chỉ có thể để mọi chuyện đều nghe ý trời, không có việc gì ra ngoài đi dạo, phơi nắng, nhìn xem có thể nuôi tốt hay không.
Đi bộ một hồi, Diệp Kiều lập tức buông chậu hoa, lôi Tiểu Tố dạy mình đá cầu.
Đừng nhìn ngày thường nàng hơi tham ăn chút, tiểu nhân sâm cũng là người không chịu ngồi yên, có cơ thể đương nhiên phải chơi thật vui, ăn bao nhiêu đều giống như có thể tiêu hóa hết.
Diệp Kiều không biết đá cầu, trong trí nhớ Diệp Kiều cũng chưa từng chơi thứ này, hiện tại phải học từ đầu.
Nhưng làm tiểu nhân sâm bất đắc dĩ chính là đầu óc nàng khá tốt, chỉ là cơ thể phối hợp thật sự không thể nói tốt, học vài ngày, cũng chỉ có thể đá bảy tám cái.
Tiểu Tố dạy Diệp Kiều dạy rất kiên nhẫn, thật ra đối với Tiểu Tố chừng mười tuổi, nói là dạy Diệp Kiều không bằng nói là chơi đùa với Diệp Kiều.
Có thể có người chơi, tiểu nha đầu đương nhiên vui mừng.
Chỉ là mỗi lần nhìn thấy lông gà màu đen trên quả cầu, nàng đều cảm thấy trong lòng đau.
Tiểu Hắc nhà nàng thật đáng thương...
Nhưng so với bị nhị thiếu gia lấy đi hầm canh gà, hy sinh mấy cây lông vẫn đáng giá.
Nhưng mà Tiểu Tố có chút tò mò: “Nhị thiếu nãi nãi, vì sao người một hai phải học được cái này?”
Diệp Kiều xoay người lại nhặt quả cầu, trên đầu đã có một tầng mồ hôi mỏng, nghe vậy cười nói: “Đây là tướng công đưa ta, để không không phải lãng phí sao?”
Tiểu Tố có chút không quá hiểu rõ cái này liên quan gì đến việc ai đưa, nhưng mà nghe Diệp Kiều nói như vậy, cũng như hiểu như không gật đầu, chuẩn bị đá tiếp cùng cô.
Nhưng bọn họ không biết Kỳ Quân đứng dậy đi đến bàn xem sổ sách, khi đi qua cửa sổ nghe rành mạch được lời Diệp Kiều nói.
Cửa sổ đóng lại, thoạt nhìn kín kẽ, nhưng mà giấy cửa sổ cũng không thể hoàn toàn ngăn lại âm thanh bên ngoài.
Kỳ Quân nghe Diệp Kiều nói, rũ mi mắt xuống, nhấp khóe miệng, cuối cùng nở một nụ cười.
Kiều Nương của hắn.
Diệp Kiều cũng không phải vẫn luôn đợi ở trong sân, chờ tới buổi trưa, nàng đi vào phòng, xoa xoa mặt, buông búi tóc, đi giường nệm ngủ trưa.
Bởi vì gần đây cơ thể Kỳ Quân không tốt, Diệp Kiều để cho hắn ngủ giường, mình ngủ nệm.
Còn vì sao vẫn phải chia giường, Kỳ Quân sợ mình lây bệnh cho nàng, Diệp Kiều sợ hắn lặp lại chuyện như trước, vì thế trăm sông đổ về một biển. Cứ chia ra ngủ như vậy cũng không sao cả.
Chờ đến khi ngủ trưa tỉnh lại, bên ngoài vẫn sáng rõ, cách cơm chiều còn có không ít thời gian.
Diệp Kiều ngồi dậy, duỗi cái eo, quay đầu đi xem Kỳ Quân, lại phát hiện Kỳ Quân không ở trên giường, bình phong bên cạnh cũng không thấy.
“Ào ào.”
Tiếng nước chuyển rời tầm mắt Diệp Kiều, lập tức nhìn thấy bình phong bị dịch tới gian phòng ngoài.
Trong ngoài phòng đốt than vô cùng ấm áp, Diệp Kiều chỉ khoác áo ngoài, đi giày, trực tiếp đi tới phía sau bình phong.
Vì thế Diệp Kiều đứng, Kỳ Quân bên trong thau tắm, đột nhiên bốn mắt nhìn nhau.
Kỳ Quân ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
Diệp Kiều lại chớp chớp mắt, cặp con ngươi sáng rỡ kia vẫn sạch sẽ trong sáng, liếc mắt quét Kỳ Quân một cái, mới nói: “Tướng công, trên người của ngươi cũng thật trắng.”
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Kiều: Tướng công ngươi thật trắng nha... Ơ, tướng công sao ngươi lại đỏ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro