[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương

Chương 11

2024-11-12 08:29:15

Hiện tại mọi người chú ý “Ba ngày gội đầu, 5 ngày tắm rửa”, Kỳ Quân cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng Kỳ gia không so được hào môn nhà giàu trong thành, chỉ là cũng coi như giàu có và đông đúc nhất ở làng trên xóm dưới, có thôn trang có cửa hàng, than lửa chưa bao giờ thiếu, nước ấm cũng có.

Bởi vì có đôi khi trên người Kỳ Quân sẽ chợt lạnh chợt nóng, hơn nữa mấy ngày nay đốt than, trong phòng nóng, Diệp Kiều lại luôn nhìn chằm chằm hắn ở trên giường đắp chăn nghỉ ngơi, có đôi khi tỉnh ngủ cả người đầy mồ hôi, Kỳ Quân sẽ tắm cần mẫn chút.

Nhưng mà thời gian Kỳ Quân tắm rửa khác với Diệp Kiều, Kiều Nương của hắn thích tắm gội ở buổi tối, còn Kỳ Quân lại luôn chọn ở ban ngày, miễn cho vào đêm nhiễm khí lạnh.

Hắn còn sẽ chọn ở thời điểm Diệp Kiều không ở đây, hôm nay cũng giống vậy, vốn thời gian này Diệp Kiều nên mang theo bồn Thạch Nha Thảo kia đi phơi nắng, chỉ là không biết có phải Diệp Kiều đá cầu mệt mỏi hay không, ngủ trưa một lúc lâu không có tỉnh lại, Kỳ Quân thừa dịp lúc này gọi nước tắm gội.

Cơ thể mình chính mình biết, cơ thể Kỳ Quân sinh ra vốn đã yếu ớt lại suy yếu, cho dù nuôi sống, không có hại với chiều cao, nhưng tuy nói trên người không coi là gầy kinh người, nhưng vẫn gầy hơn so với nam nhân bình thường.

Đổi thành người khác, Kỳ Quân còn lâu mới bụng bọn họ nhìn mình thế nào.

Nhưng đổi thành Diệp Kiều, Kỳ Quân lại hết sức để ý cái nhìn của người này đối với mình.

Mãi cho đến hiện tại, Diệp Kiều cũng chưa thật sự thấy người này ngâm mình ở thau tắm có dáng vẻ gì.

Lần này thì hay rồi, xem rõ ràng rồi, nhìn không sót gì.

Lúc Diệp Kiều nói ra câu cảm khái “Thật trắng” kia, Kỳ Quân theo bản năng nắm lấy khăn mặt bên cạnh thau tắm, trực tiếp che dưới eo bụng.

Thật ra Diệp Kiều vẫn chưa xem cẩn thận như vậy, đôi mắt vẫn luôn vây quanh ngực của nam nhân, thấy động tác như vậy của hắn mới nhìn đi xuống, kết quả lại nghe Kỳ Quân hơi nâng lên âm điệu: “Kiều Nương!”

Tiểu nhân sâm tinh cũng không hiểu được cái gì là nam nữ đại phòng, cũng không biết Kỳ Quân che cái bụng làm cái gì.

Nhưng mà lúc nghe thấy Kỳ Quân kêu nàng, Diệp Kiều vẫn mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, cười trả lời: “Tướng công, lần đầu ta thấy ngươi cởi quần áo đấy.” Nói xong, Diệp Kiều thò lại gần, vén tay áo mình lên trên, duỗi đến bả vai Kỳ Quân so sánh: “Nhìn nè, không sai biệt lắm.”

Kỳ Quân theo bản năng mà nhìn qua, lập tức nhìn thấy một đoạn cánh tay trắng trẻo như ngọc, chỉ là màu da của mình lại tái nhợt không khỏe mạnh.

Đều là trắng, nhưng mà Kiều Nương xinh đẹp giống như ngọc, mình mảnh khảnh giống như giấy.

Điểm chú ý của Diệp Kiều ở chỗ, cổ tướng công đẹp, ngực bằng phảng, rất không giống mình, còn có lỗ tai... Ơ, sao mà lỗ tai tướng công đỏ thế? Nước quá nóng?

Đúng lúc này, Kỳ Quân nghiêng đầu nhìn nàng, hơi ngửa mặt đối diện với Diệp Kiều.

Vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy chút ngượng ngùng ở trên khuôn mặt, hoặc là mất mát không hài lòng đối với hắn, nhưng mà rơi vào trong mắt Kỳ Quân cũng chỉ có một đôi con ngươi sạch sẽ sáng trong, giống như hồ nước liếc mắt một cái có thể nhìn thấy đáy.

... Đúng vậy, hắn đang miên man suy nghĩ cái gì?

Kiều Nương nhà mình chẳng hiểu cái gì, thuần thiện ngây thơ, không giống hắn, mỗi ngày miên man suy nghĩ.

Biểu cảm ngây thơ như vậy của Diệp Kiều làm Kỳ Quân thêm không ít cảm giác an toàn, trên mặt hắn nở nụ cười, âm thanh nhẹ nhàng chậm rãi chỉ khi đối với Diệp Kiều mới có: “Kiều Nương, ra bên ngoài chờ ta đi, ta tắm rất nhanh là xong rồi.”

Diệp Kiều quen nghe lời hắn nói, nghe vậy, lập tức buông tay áo, xoay người đi ra ngoài từ sau bình phong.

Bên trong lại truyền đến tiếng nước, hình như là âm thanh nam nhân bước ra.

Diệp Kiều cũng không tò mò gì, duỗi tay cầm một quả mận màu đỏ ở mâm trên bàn nhét vào trong miệng cắn một ngụm.

Xít, chua.

Nhưng nàng không tin tất cả đều chua, muốn tìm được quả ngọt mới bỏ qua.

Nhưng mà tiểu nhân sâm không thích lãng phí, ăn nhiều đất nên nàng đều có trái tim thành kính với tất cả loại đồ ăn, cho dù chua cũng ăn sạch sẽ.

Qua một lát, Kỳ Quân thu dọn sạch sẽ, nước trong phòng đều có người nâng đi ra ngoài, lại mở cửa sổ gian phòng ngoài thông gió, tản mất hơi nước trong phòng, hai người đi phòng trong.

Một trái một phải ngồi ở trên giường, Diệp Kiều đưa hai quả mận nắm chặt trên tay mình qua: “Cho này.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên người Kỳ Quân ăn mặc áo ngủ, bên ngoài khoác áo choàng có chút dày nặng, lúc nhận lấy quả mận Diệp Kiều đưa đến, không lập tức ăn, mà điều chỉnh tốt tâm tình, dịu dàng nói: “Buổi sáng ở chỗ nương ổn không?”

Diệp Kiều nghe vậy lập tức cười nói: “Ổn, ăn bát hạnh sữa đặc ở chỗ nương, ăn thật sự ngon, cũng không biết lần sau khi nào có thể lại ăn một bát nữa. Ta vốn định mang về cho ngươi, chỉ là nương nói chỉ hầm ba bát, chờ lần sau lại lấy cho ngươi.”

Một bát hạnh sữa đặc khiến cho nàng nhớ rõ như vậy, Kỳ Quân đầu tiên cười, chỉ là lập tức lại không cười nữa.

Không đợi Diệp Kiều phân biệt rõ ràng biểu tình của Kỳ Quân, đã thấy nam nhân lại cong khóe miệng lên: “Ngươi không cần luôn ở trong phòng chăm sóc ta, hôm nay đẹp trời, đi ra ngoài đi dạo cũng tốt hơn ở trong phòng bị đè nén.”

Diệp Kiều trả lại bằng một nụ cười, âm thanh mềm nhẹ: “Không buồn, ta đi ra ngoài cũng không có chuyện gì làm, rất nhàm chán, còn không bằng trở về ở bên cạnh ngươi đâu.”

Kỳ Quân cũng không biết nhóm phụ nhân bình thường muốn làm cái gì, chỉ nhớ đến chuyện ngày thường Liễu thị thích làm, nói: “Thêu hoa?”

Diệp Kiều vô cùng thẳng thắn thành khẩn: “Cái này ta không biết.” Âm thanh dừng một chút: “Nhưng mà ta có thể học.”

Tiểu nhân sâm đối với học làm người vẫn luôn vô cùng nhiệt tình.

Thật ra sau khi Kỳ Quân nói ra thì lập tức hối hận, bá tánh nhà bình thường biết làm xiêm y đã tốt lắm rồi, loại chuyện thêu hoa này phụ nhân bình thường không biết, tuy rằng Liễu thị chưa từng nói nương gia của mình, nhưng cũng nhìn ra được, gia cảnh Liễu thị không tồi, lúc này mới thêu được tốt, thích dùng thêu thùa tiêu tốn thời gian.

Gia cảnh Kiều Nương nhà mình nghèo khổ, lại ăn không đủ no mặc không đủ ấm, dĩ nhiên chưa từng học.

Hắn hỏi như vậy, không phải khiến cho Kiều Nương đau lòng chứ?

Cái này khiến cho Kỳ Quân nhanh chóng thay đổi đề tài: “Thêu hoa quá phí đôi mắt, cũng không nên học, Kiều Nương ngươi không cần học cái này, có thể làm chút chuyện khác.”

Diệp Kiều cũng không biết Kỳ Quân suy nghĩ nhiều như vậy, cũng không cảm thấy mình bị tổn thương, nhưng mà nghe Kỳ Quân nói lời này Diệp Kiều nổi lên hứng thú: “Làm cái gì?”

Kỳ Quân quét một vòng ở trong phòng, nhìn thấy thứ có thể lấy tới giải trí lại không có quá nhiều.

Thật ra Kỳ Quân biết không ít, cầm kỳ thư họa tất cả đều hiểu một ít, nhưng mà những thứ đó chẳng có cái gì dùng được tốt lắm.

Nghĩ rồi lại nghĩ, Kỳ Quân nói: “Cho ta thời gian ngẫm lại, chờ lúc dùng bữa tối không chuẩn ta sẽ nghĩ ra được.”

Lúc này, Kỳ Quân mới nghĩ đến quả mận được Diệp Kiều đưa qua.

Cầm một quả trong đó chuẩn bị bỏ vào trong miệng, lại phát hiện quả mận cũng không phải hoàn chỉnh, mà bị cắn một miếng nhỏ.

Miếng cắn này không lớn, cắn vỡ da hồng, lộ ra thịt vàng, thoạt nhìn thấy rất rõ.

Kỳ Quân có chút kinh ngạc nhìn Diệp Kiều, lập tức nhìn thấy Kiều Nương nhà mình cười tủm tỉm chống cằm nhìn hắn: “Ta nếm rồi, quả này ngọt, ăn ngon.”

Nếm rồi?

Kỳ Quân cúi đầu nhìn quả mận trên tay, lại nhìn nàng: “Sao ngươi không ăn?”

“Ta mới vừa ăn ba bốn quả, đều chua lắm, chỉ tìm được hai quả này ngọt.” Diệp Kiều vẫn nâng mặt như cũ, rất chờ mong nhìn hắn.

Kỳ Quân nghe xong lời này, rất lâu sau cũng không có động tác.

Hắn phải rũ mi mắt xuống, mới có thể che giấu được cảm xúc bên trong, phải mấp máy miệng mới có thể che giấu được sự vui mừng của mình.

Diệp Kiều chớp chớp mắt, có chút kỳ quái: “Tướng công, có phải đồ vật cắn rồi không thể cho người ta hay không...” Nói xong, muốn duỗi tay lấy lại quả mận từ trên tay Kỳ Quân, nghĩ thầm làm người quả nhiên phải có học vấn.

Chỉ là ánh mắt Kỳ Quân lại chợt lóe lên, tránh khỏi tay Diệp Kiều, dùng một cái tay khác nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay mềm mại của nương tử nhà mình, giọng điệu nhẹ nhàng: “Người khác cắn đương nhiên không thể lấy, chỉ là nương tử ngươi cắn thì ta muốn lấy.” Nói xong, lập tức cắn một nửa quả mận.

Diệp Kiều không khỏi hỏi hắn: “Ngọt sao?”

Kỳ Quân không nhìn quả mận, mà đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào nàng, gật đầu: “Ngọt.”

Rất ngọt, giống như mật vậy, ngọt vào tận trong lòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Kiều cười rộ lên, nhét tay mình vào trong lòng bàn tay Kỳ Quân, không buông tha bất kì một cơ hội dắt tay nào.

Kỳ Quân trở tay túm chặt nàng, nhìn nàng cười, chỉ là Kỳ Quân cũng không biết mình đang cười cái gì.

Nhưng mà Kỳ Quân ăn hai quả mận, đột nhiên nhớ tới: “Kiều Nương ngươi vừa mới ăn ba quả mận chua?”

Diệp Kiều gật đầu.

Tuy rằng Kỳ Quân biết Diệp Kiều có ý tốt, nhưng vẫn vươn ra ngón tay nhéo mặt nàng một chút: “Lần sau chớ có ăn nhiều như vậy, quả mận ăn nhiều đau bụng, đợi chút nói nhỏ cho phòng bếp một tiếng, buổi tối đừng ăn thịt gia cầm.”

Tuy rằng Diệp Kiều biết nhiều dược liệu, nhưng bởi vì lúc trước nàng lớn lên ở núi sâu, dược liệu thành tinh đi đầy đất, đương nhiên Diệp Kiều nhận ra không ít đồ bồi bổ.

Chỉ là nàng biết rất ít về đồ ăn tương sinh tương khắc.

Đôi mắt nàng tỏa sáng nhìn Kỳ Quân: “Tướng công ngươi đến cái này cũng biết sao?” Kỳ Quân đang muốn nói mình đọc sách biết, lại nghe được âm thanh mềm mại của Diệp Kiều vang lên: “Tướng công cũng thật lợi hại.”

Lúc trước Kỳ Quân nghe xong lời này còn sẽ khiêm tốn mà phủ nhận một chút, nhưng hiện tại nghe nhiều Kỳ Quân cũng quen rồi.

Kiều Nương khen mình thì mình nghe, hắn thích nghe đấy.

Lúc này, truyền đến âm thanh gõ cửa, sau đó âm thanh Thiết Tử truyền vào: “Nhị thiếu gia, nhị thiếu nãi nãi, Tống quản sự tiệm rượu tới.”

Tuy rằng Diệp Kiều biết Kỳ Quân quản việc làm ăn tiệm rượu hiệu thuốc, nhưng mà chưa từng gặp quản sự hai nhà này tới trong nhà.

Thật ra Kỳ Quân không hề thấy ngoài ý muốn, nói với bên ngoài: “Để Tống quản sự vào thư phòng chờ ta.”

“Vâng.”

Diệp Kiều duỗi tay kéo cổ tay hắn lại, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích ấn ở trên mạch, trong miệng hỏi: “Ngươi có thể ra cửa không?”

Kỳ Quân nắm ngược lấy tay nàng: “Lang trung nói ta có thể đi ra ngoài, chỉ là buổi tối không thể đi ra ngoài sợ nhiễm hàn khí, ban ngày không sao cả.”

Diệp Kiều cũng thấy cơ thể hiện tại của hắn tốt hơn không ít, chỉ là cũng không dám chậm trễ, chạy tới trong ngăn tủ cầm áo choàng dày bảo hắn mặc vào, lại nhìn chằm chằm hắn xử lý tốt cổ áo cổ tay áo, lúc này mới đi lên hai bước, nghĩ nghĩ: “Ta đi theo ngươi?”

Kỳ Quân hiếm khi cự tuyệt Diệp Kiều, nhưng lần này lại lắc đầu: “Không được, Kiều Nương ngươi nghỉ ngơi, không cần đi lại với ta.” Nhưng mà Kỳ Quân vẫn tinh tế nói cho Diệp Kiều: “Tống quản sự là ta gọi tới, ta muốn cộng lại một chút chuyện tiệm rượu cùng ông ấy, chỉ ở thư phòng, sẽ không đi xa.”

Tiểu nhân sâm tinh hơi nghiêng đầu: “Tiệm rượu đã xảy ra chuyện?”

“Tiệm rượu rất tốt, nhưng mà cứ như vậy tóm lại không phải quá ổn, phải dự tính cho sau này thật tốt.” Kỳ Quân nói chuyện, nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay nàng: “Ta cưới ngươi, thì không thể sinh hoạt như trước kia.”

Sổ sách nhìn lâu như vậy cuối cùng cũng có chuyện, chuyện trước kia Kỳ Quân lười hiện tại đều chuẩn bị càng thêm cẩn thận hơn.

Kiều Nương của hắn thích ăn mê chơi, thì đương nhiên hắn phải tìm cách làm cuộc sống của Kiều Nương tốt một chút, lại tốt thêm một chút, không đến mức nhớ mãi một bát hạnh sữa đặc.

Kiều Nương vui ăn vài quả mận chua, để lại ngọt cho hắn, thì hắn cũng muốn nỗ lực bảo vệ nàng nuôi nàng.

Lúc sắp ra cửa, Kỳ Quân đột nhiên cong lưng, hôn ở trên trán Diệp Kiều, lúc này mới mở cửa đi nhanh rời đi.

Diệp Kiều dựa khung cửa ôm đầu, có chút nghi hoặc nhìn bóng dáng nam nhân vội vàng mà đi.

Này... Là cách tạm biệt đặc biệt nào sao?

Vẻ mặt tiểu nhân sâm tinh bừng tỉnh, học làm người quả nhiên là một quá trình dài dòng.

Tác giả có lời muốn nói: Diệp Kiều: Loại phương thức tạm biệt này thật kỳ lạ, nhớ kỹ!

Kỳ Quân:... Cứ cảm thấy mình dạy cho nương tử thứ kỳ quái

Edit: Từ chương sau ta đổi xưng hô, cặp đôi phát triển nhanh ghê ấy ~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương

Số ký tự: 0