[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 18
2024-11-12 08:29:15
Diệp nhị tẩu
cảm thấy Diệp Kiều thật sự là sát tinh của nàng ta, mười phần là sát tinh!
Diệp gia cầm tiền của Kỳ gia, tuy nói không đủ để cho bọn họ trở mình làm phú hộ nhưng nếu tiết kiệm một chút thì cũng có thể không cần lo ăn lo mặc sống qua mấy năm.
Nhưng lòng dạ của Diệp nhị tẩu lại tham lam, hơn nữa lúc Diệp Kiều về lại mặt đã kích thích nàng ta. Diệp nhị tẩu đã nghĩ mọi cách muốn Diệp Nhị Lang ra mặt, dùng số tiền này làm ăn để cho nàng ta cũng có thể làm phu nhân thương gia, để không đến mức bị khinh bỉ ở trong cái thôn nhỏ này.
Số tiền này ngoại trừ để lại một ít cho Diệp Bảo đi học còn lại đều cho Diệp Nhị Lang làm vốn.
Nhưng Diệp Nhị Lang không hiểu biết gì về buôn bán, hắn ta vốn chỉ là một nông dân, làm sao có thể đấu lại được những thương nhân có đầu óc quanh co kia chứ?
Trước kia hắn ta bị Diệp nhị tẩu ép ra ngoài kiếm sống đã bị mất tiền, bây giờ vẫn còn nợ bên ngoài, kết quả gần đây lại bị Diệp nhị tẩu thúc giục ra ngoài làm việc, không chỉ không làm được việc gì ngược lại còn bị người ta lừa không ít tiền.
Diệp Bảo cũng không bớt lo, ở học đường không phải chống đối tiên sinh thì là đánh nhau với những đứa nhỏ khác. Vừa rồi Diệp nhị tẩu còn phải tới nhà đứa nhỏ bị đánh để nhận lỗi, không thể thiếu bị người ta mắng mỏ.
Chuyến đi này của nàng ta vừa tức giận lại vừa lo lắng, lúc này lòng tràn đầy bực bội nhưng ai ngờ được còn có người ngoài đến gây thêm phiền phức cho nàng ta.
Các bà bà cũng không quan tâm cuộc sống của Diệp nhị tẩu có tốt hay không, bọn họ vốn là người có đầu lưỡi dài lại có xích mích với Diệp nhị tẩu nên lúc này đương nhiên sẽ không mềm miệng.
“Ta có nghe người ta nói rằng trước kia nhị thiếu gia của Kỳ gia vì nhìn trộm thiên cơ nên mới sinh bệnh, có sức mạnh to lớn, nếu không sao có thể làm ra rượu Ngọc Dịch.”
“Nhị tẩu tử, ngươi nhìn xem cuộc sống của muội phu nhà ngươi đã rất tốt rồi, ngươi cũng có thể đi theo thơm lây không phải sao?”
“Nghe nói Nhị Lang nhà ngươi lại phải đi đền tiền, thay vì tức giận không bằng ngươi đi cầu xin Kỳ gia biết đâu người ta còn có thể giúp ngươi một chút.”
Biểu cảm trên mặt Diệp Nhị tẩu đã cứng đờ, từ trước đến nay nàng ta miệng lưỡi sắc bén lúc này một câu cũng không nói được, trong lòng tức giận đùng đùng.
Diệp Kiều này lúc trước ở nhà ăn cơm trắng, bây giờ đã nghĩ mọi cách để đuổi đi rồi vậy mà còn làm cho nàng ta tức giận!
Không phải đã gả cho một con quỷ bệnh tật sao? Vậy thì hãy chấp nhận số mệnh, sống cuộc sống khổ sở của nàng đi cần gì phải đi khắp nơi làm cho nàng ta khó chịu.
Sao nàng lại có thể sống một cuộc sống tốt hơn chứ? Làm sao có thể được!
Diệp nhị tẩu không vì Diệp Kiều mà vui mừng chút nào, ngược lại trong lòng tràn đầy oán hận và tức giận.
Nàng ta vốn keo kiệt, vẫn luôn cảm thấy hiện giờ Diệp gia ngoại trừ Diệp Nhị Lang ra thì không có nam nhân nào, nàng ta có thể làm chủ, sau khi xử lý Diệp Kiều cuộc sống của nàng ta có thể dễ dàng hơn, nhưng lại không ngờ cuộc sống của Diệp Kiều còn tốt hơn trăm ngàn lần so với nàng ta.
Đưa Diệp Kiều đến Kỳ gia cũng không phải là vì để cho nàng sống tốt!
Tại sao hiện tại nam nhân nhà mình vẫn không làm được gì còn Kỳ Quân thì lại có thể hô mưa gọi gió tiền vào như nước chứ?
Ai nói hắn sẽ chết, cái này đâu giống như sắp chết!
Bên tai là tiếng chúc mừng của những bà bà kia, tiếng nói chói tai, Diệp nhị tẩu chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, xách giỏ bước nhanh rời đi.
Nhưng vừa về đến nhà nàng ta đã nhìn thấy Diệp Nhị Lang đang xách rượu đi vào.
Diệp nhị tẩu có chút kinh ngạc, hơn nữa vừa mới tức giận nên giọng nói càng không tốt: “Ngươi không ở trên trấn sao lại về sớm như vậy?”
Bởi vì ở nhà nàng ta luôn hung dữ và thô lỗ như vậy, Diệp Nhị Lang đã quen nên cũng không nghe ra tâm trạng của nàng ta có tốt hay không, chỉ cần cười ha ha nói: “Hôm nay ta vui nên muốn trở về uống hai chén. Đi, lấy cho ta một cái chén đi.”
“Muốn chén thì ngươi tự mình đi mà lấy, bớt sai ta đi.” Diệp nhị tẩu hừ lạnh một tiếng, sau đó lại có chút đau lòng: “Nếu ngươi muốn uống rượu thì nói với ta, ta đi lấy rượu gạo cho ngươi, mua rượu trên trấn ngoài mua rượu còn phải trả thêm tiền mua một cái bình gốm, lãng phí tiền bạc.”
Diệp Nhị Lang vốn là người ăn nói vụng về thành thật cũng không tranh luận với Diệp nhị tẩu, đặt vò rượu lên bàn rồi tự mình đi lấy chén.
Vò rượu được dán giấy đỏ, trên đó viết hai chữ.
Diệp nhị tẩu không biết chữ, nhưng nàng ta cũng biết loại rượu có thể dán giấy đỏ này không rẻ, lập tức nóng nảy, nhìn Diệp Nhị Lang hét lên: “Ngươi mua loại rượu gì vậy?”
Diệp Nhị Lang đang lục lọi trong tủ, không quay đầu lại, thuận miệng trả lời: “Rượu Ngọc Dịch, bán rất chạy.”
Giọng nói này mang theo ý cười, tất nhiên Diệp Nhị Lang biết rượu Ngọc Dịch là của Kỳ gia, hắn ta còn biết đây là tướng công của tiểu muội nhà mình làm ra.
Kỳ Quân tốt thì Diệp Kiều cũng sẽ được lên theo.
Muội muội nhà ta là một người may mắn.
Đến bây giờ Diệp Nhị Lang vẫn cảm thấy áy náy vì đã bán muội muội của mình. Hôm nay nhìn Diệp Kiều sống tốt, tất nhiên Diệp Nhị Lang rất vui mừng nên lúc này mới mua rượu Ngọc Dịch về uống.
Hắn ta tìm được chén, đang chuẩn bị quay đầu lại nói cho Diệp nhị tẩu rằng rượu này bán cũng không đắt, bọn họ uống được, nhưng ai biết vừa xoay người đã nhìn thấy Diệp nhị tẩu cầm bình muốn ném xuống đất!
Diệp Nhị Lang hoảng sợ, vội vàng nói: “Đừng ném, đắt lắm đấy!”
Diệp nhị tẩu vừa nghe lời này quả nhiên dừng tay, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận chỉ biết thở hổn hển nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt vò rượu lên bàn, sợ bị va chạm.
Diệp Nhị Lang thở phào nhẹ nhõm, lại nghe nữ nhân la hét: “Nhìn xem, đây là muội muội, muội phu tốt của ngươi! Cửa hàng rượu của hắn, ngươi đi mua rượu lại còn phải trả bạc, đây là chuyện gì!”
Diệp Nhị Lang không muốn để ý tới nàng ta, có thể thấy được giọng nói của nàng ta quá ồn ào, lúc này mới ôm lấy vò rượu, trong miệng nhỏ giọng nói: “Kiều Nương đi qua như thế nào ngươi chớ quên.”
Một câu nói đã chặn được miệng của Diệp nhị tẩu.
Nếu nói vừa rồi còn tức giận thì lúc này nữ nhân lại có chút sợ hãi.
Diệp Kiều phát đạt như vậy, sau này có thể sẽ không quay lại tìm nàng ta gây khó dễ chứ?
Diệp Nhị Lang lại không để ý tới nàng ta chỉ lo uống rượu, một đêm uống hết một vò, uống say cũng không gây chuyện quay đầu lập tức ngủ, lúc nằm mơ còn nhắc tới đại ca tiểu muội, cũng không biết mơ thấy cái gì.
Nhưng đối với Diệp Kiều tất cả mọi thứ ở Diệp gia đều rất xa lạ, bây giờ lại càng hoàn toàn không liên quan gì đến nàng.
Vừa ăn bữa sáng xong Diệp Kiều lập tức ngồi xuống bên cạnh Kỳ Quân.
Hôm nay là ngày các quản sự mang theo tiền thu đến quyết toán, Liễu thị cũng không cho các nàng dâu tới đây.
Cũng không phải vì đề phòng các nàng mà thật sự là do Phương thị lòng dạ hẹp hòi, lần trước nghe được bị quản gia Tống đạt được hạng nhất đã tức giận nằm trên giường mấy ngày, bây giờ nếu tới mà thấy được cái gì chỉ sợ là phải tức giận đến sinh bệnh sao.
Diệp Kiều rảnh rỗi lại không ra ngoài nên đã ngồi bên cạnh Kỳ Quân.
Kỳ Quân khoác áo choàng, đang nhìn cuốn sách trên tay, thấy Diệp Kiều tới cũng không né tránh, chỉ dang cánh tay ra ôm lấy nàng, bọc nữ nhân vào trong chiếc áo choàng.
Diệp Kiều nhìn trên đùi hắn đặt một cái lò sưởi cầm tay, đang nghĩ dùng cách gì để nắm chặt tay hắn, lúc này có cơ hội thì lập tức túm lấy tay Kỳ Quân tiến lại gần.
Kỳ Quân đặt cuốn sách trên tay xuống tùy ý động tác của nàng, hơi cong khóe miệng: “Lạnh sao?”
Diệp Kiều lắc đầu, trong phòng này ấm áp dễ chịu sao có thể lạnh được?
Kỳ Quân cũng cảm thấy Kiều Nương nhà mình không lạnh, nhưng càng như thế lại càng cảm thấy Kiều Nương muốn ở cạnh mình nên mới tới, trong lòng cực kỳ ấm áp.
Tiểu nhân sâm không biết trong lòng nam nhân nghĩ gì chỉ lo cúi đầu nhìn chằm chằm lò sưởi cầm tay.
Lò sưởi ấm áp, ngón tay của nam nhân cũng ấm, đầu ngón tay Diệp Kiều lướt qua khớp xương của hắn từng chút một, lại nhéo nhéo, trên mặt mang theo kinh ngạc và vui mừng: “Tướng công, so với trước kia chàng đã nhiều thịt hơn một chút!”
Đổi lại là người khác nghe được nói mình thịt nhiều hơn thì phần lớn đều sẽ cảm thấy hơi khó chịu, hiện giờ lấy gầy làm đẹp, cho dù là nam hay nữ thì đều không muốn để cho mình quá mức đẫy đà.
Nhưng lời này đặt trên người Kỳ Quân lại không giống như vậy. Hắn vẫn luôn bị bệnh, uống thuốc nhiều cũng không thích ăn cơm, từ nhỏ đã gầy, hơn nữa xương cốt vẫn phát triển không chậm trễ, vóc người cao ráo, sau khi mặc quần áo thì giống như một cây cờ, gió thổi lung lay lắc lư.
Gần đây cảm thấy điều trị tốt hơn một chút, nói là thịt nhiều thì không bằng nói là rắn chắc.
Kỳ Quân không biết những thứ này có liên quan đến tiểu nhân sâm bổ dưỡng, nhưng hắn lại cảm thấy nương tử nhà mình phúc vận tốt làm cho bản thân hắn cũng tốt theo.
Đây là triết lý nhân sinh mà gần đây Kỳ Quân tổng kết, đó chính là nương tử cái gì cũng tốt.
Hắn trở tay nắm lấy tay Diệp Kiều, Kỳ Quân nhéo nhéo, khẽ thở dài: “Bình thường nương tử cũng không ít ăn, sao lại không có thêm chút thịt nào chứ?”
Một ngày ăn ba bữa, mỗi bữa ăn không ít, còn có thêm đồ ăn và đồ ngọt nếu đổi lại là người khác mà ăn như vậy chỉ sợ đã sớm đẫy đà rồi.
Nhưng dáng người của Diệp Kiều vẫn mảnh mai yểu điệu không hề mập chút nào.
Kỳ Quân chẳng những không hề cảm thấy vui mừng, có đôi khi nhìn chiếc cằm nhỏ của Diệp Kiều còn có chút đau lòng, cho rằng trước kia nàng bị bỏ đói lâu nên dẫn đến bây giờ không dễ bổ sung.
Nhưng Diệp Kiều lại không cảm thấy lo lắng, ngược lại vui vẻ cười nói: “Ta gầy một chút thì buổi tối mới có thể ngủ chung với tướng công.”
Lời này vừa nói ra trực tiếp làm cho Kỳ Quân đỏ mặt, Tiểu Tố dọn dẹp ở bên cạnh cũng sặc một tiếng, chạy chậm đi ra ngoài.
Diệp Kiều cảm thấy hơi khó hiểu nhìn Kỳ Quân: “Làm sao vậy? Lần trước không phải chàng nói là giường của chàng nhỏ sao?”
Kỳ Quân mím môi, trong mắt có bất lực, có quẫn bách nhưng càng nhiều vẫn là ý cười.
Giường của hắn không lớn nhưng cũng không nhỏ hai người nằm vẫn thoải mái, sở dĩ nói nhỏ... còn không phải là vì muốn gần gũi với Diệp Kiều một chút sao.
Nhưng lời này Kỳ Quân sẽ không thừa nhận, chỉ cố gắng làm cho mình nhìn qua đứng đắn một chút nói: “Ừm, sau này ta sẽ bảo bọn họ làm lại một cái giường lớn hơn đưa tới.”
Diệp Kiều không nghi ngờ hắn, nụ cười vẫn tươi như thường lệ.
Lúc này, bên ngoài có giọng nói của Thiết Tử truyền vào: “Nhị thiếu gia, phía trước quản sự đều tới, lão gia gọi ngài đi qua tiền viện.”
Kỳ Quân trả lời: “Được, ta biết rồi.” Sau đó hắn buông Diệp Kiều ra, nhẹ nhàng nói: “Lần này bọn họ mang theo tiền đến, trong nhà nhiều người, nàng không cần ra khỏi viện nữa.”
Diệp Kiều nghe lời gật đầu, giúp hắn khép lại xiêm y, lại nhét một cái lò sưởi cầm tay mới cho hắn rồi mới nhìn Kỳ Quân ra cửa.
Lần này Diệp Kiều không đi theo mà nàng đi đến sương phòng nghiên cứu hoa cỏ Đổng thị đưa tới.
Lúc Kỳ Quân trở về đã là buổi chiều, trên mặt nhìn không ra vui mừng, nhưng Thiết Tử đi theo phía sau thì miệng cũng sắp kéo đến mang tai.
Vừa rồi quản gia Tống rất nổi bật, từng rương đồng, từng chuỗi, nặng trịch nhìn như sắp đè người.
Quản gia Tống nổi bật, ngay cả Kỳ Quân cũng được Kỳ phụ khen ngợi, Thiết Tử nghe cũng cảm thấy thoải mái.
Trước kia đúng là hắn sợ Kỳ Quân nhưng giống như quản gia Tống nói, bây giờ nhị thiếu gia nhà mình có bản lĩnh kiếm tiền, trong mắt hắn chính là người sáng chói thì còn sợ gì nữa chứ?
Tuy nhiên Thiết Tử cũng không dám nói thêm gì trước mặt Kỳ Quân, sau khi đưa Kỳ Quân về viện, hắn mới nhảy nhót rời đi, đi tìm Tiểu Tố nói lại chuyện vui vừa rồi.
Mà Kỳ Quân vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Diệp Kiều đang chống cằm ngồi ở trước bàn ăn chờ hắn.
Tiểu nhân sâm đã đói bụng từ lâu, lúc này cũng qua giờ cơm, nhưng nàng vẫn trông mong chờ Kỳ Quân về ăn cơm, nghe được động tĩnh ánh mắt liền sáng lên, sau khi nhìn thấy Kỳ Quân bước vào cửa thì trực tiếp đứng dậy chạy tới, một tay kéo Kỳ Quân lại nói: “Tướng công, đến ăn cơm!”
Thật ra Kỳ Quân có một số việc muốn nói với nàng nhưng nhìn ra Diệp Kiều đã rất đói nên những lời định nói đều đè xuống, chỉ lo cười đi theo nàng ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn xong thì cho người dọn bàn đi, Kỳ Quân đóng cửa lại, lúc này mới kéo Diệp Kiều ngồi xuống trước bàn, lấy ra một cái bao vải đỏ từ trong ngực đưa cho nàng: “Cho nàng, cất đi.”
Diệp Kiều chớp chớp mắt, cảm thấy túi vải trong tay hơi nặng, nhận lấy rồi mở ra thì lập tức phát hiện bên trong là năm nén bạc nhỏ.
Nén bạc nhìn không lớn nhưng cầm trong tay lộn xộn cũng cảm thấy khoảng hơn mười lượng, Diệp Kiều phải dùng hai tay để nâng lên.
Có rất nhiều chuyện tiểu nhân sâm không hiểu, nhưng bạc này có thể làm gì thì nàng vẫn biết, trước kia cũng bởi vì thiếu cái này nên Diệp nhị tẩu mới tra tấn Diệp Kiều.
Nàng cảm thấy hơi kinh ngạc nhìn Kỳ Quân: “Tướng công, cái này cho ta làm gì?”
Kỳ Quân ngồi xuống bên cạnh Diệp Kiều, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Cửa hàng kiếm được nhiều lắm, ta và quản sự cũng được chia nhiều hơn một chút. Đây là phần ta được chia, dù sao cũng là tiền kiếm được mục, nàng giữ giúp ta, nếu như lúc nào Kiều Nương muốn dùng thì cứ lấy.”
Diệp Kiều cũng không hiểu giúp người quản tiền có ý nghĩa gì, nàng có chút mờ mịt nhìn Kỳ Quân, trở tay nhét bạc cho hắn: “Ta không biết giữ tiền đâu.”
Kỳ Quân cười dịu dàng rồi bỏ bọc vải đỏ vào một cái hộp sau đó lại đưa hộp cho Diệp Kiều, bảo nàng cầm lấy, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi: “Không sao, ta dạy nàng.”
Diệp gia cầm tiền của Kỳ gia, tuy nói không đủ để cho bọn họ trở mình làm phú hộ nhưng nếu tiết kiệm một chút thì cũng có thể không cần lo ăn lo mặc sống qua mấy năm.
Nhưng lòng dạ của Diệp nhị tẩu lại tham lam, hơn nữa lúc Diệp Kiều về lại mặt đã kích thích nàng ta. Diệp nhị tẩu đã nghĩ mọi cách muốn Diệp Nhị Lang ra mặt, dùng số tiền này làm ăn để cho nàng ta cũng có thể làm phu nhân thương gia, để không đến mức bị khinh bỉ ở trong cái thôn nhỏ này.
Số tiền này ngoại trừ để lại một ít cho Diệp Bảo đi học còn lại đều cho Diệp Nhị Lang làm vốn.
Nhưng Diệp Nhị Lang không hiểu biết gì về buôn bán, hắn ta vốn chỉ là một nông dân, làm sao có thể đấu lại được những thương nhân có đầu óc quanh co kia chứ?
Trước kia hắn ta bị Diệp nhị tẩu ép ra ngoài kiếm sống đã bị mất tiền, bây giờ vẫn còn nợ bên ngoài, kết quả gần đây lại bị Diệp nhị tẩu thúc giục ra ngoài làm việc, không chỉ không làm được việc gì ngược lại còn bị người ta lừa không ít tiền.
Diệp Bảo cũng không bớt lo, ở học đường không phải chống đối tiên sinh thì là đánh nhau với những đứa nhỏ khác. Vừa rồi Diệp nhị tẩu còn phải tới nhà đứa nhỏ bị đánh để nhận lỗi, không thể thiếu bị người ta mắng mỏ.
Chuyến đi này của nàng ta vừa tức giận lại vừa lo lắng, lúc này lòng tràn đầy bực bội nhưng ai ngờ được còn có người ngoài đến gây thêm phiền phức cho nàng ta.
Các bà bà cũng không quan tâm cuộc sống của Diệp nhị tẩu có tốt hay không, bọn họ vốn là người có đầu lưỡi dài lại có xích mích với Diệp nhị tẩu nên lúc này đương nhiên sẽ không mềm miệng.
“Ta có nghe người ta nói rằng trước kia nhị thiếu gia của Kỳ gia vì nhìn trộm thiên cơ nên mới sinh bệnh, có sức mạnh to lớn, nếu không sao có thể làm ra rượu Ngọc Dịch.”
“Nhị tẩu tử, ngươi nhìn xem cuộc sống của muội phu nhà ngươi đã rất tốt rồi, ngươi cũng có thể đi theo thơm lây không phải sao?”
“Nghe nói Nhị Lang nhà ngươi lại phải đi đền tiền, thay vì tức giận không bằng ngươi đi cầu xin Kỳ gia biết đâu người ta còn có thể giúp ngươi một chút.”
Biểu cảm trên mặt Diệp Nhị tẩu đã cứng đờ, từ trước đến nay nàng ta miệng lưỡi sắc bén lúc này một câu cũng không nói được, trong lòng tức giận đùng đùng.
Diệp Kiều này lúc trước ở nhà ăn cơm trắng, bây giờ đã nghĩ mọi cách để đuổi đi rồi vậy mà còn làm cho nàng ta tức giận!
Không phải đã gả cho một con quỷ bệnh tật sao? Vậy thì hãy chấp nhận số mệnh, sống cuộc sống khổ sở của nàng đi cần gì phải đi khắp nơi làm cho nàng ta khó chịu.
Sao nàng lại có thể sống một cuộc sống tốt hơn chứ? Làm sao có thể được!
Diệp nhị tẩu không vì Diệp Kiều mà vui mừng chút nào, ngược lại trong lòng tràn đầy oán hận và tức giận.
Nàng ta vốn keo kiệt, vẫn luôn cảm thấy hiện giờ Diệp gia ngoại trừ Diệp Nhị Lang ra thì không có nam nhân nào, nàng ta có thể làm chủ, sau khi xử lý Diệp Kiều cuộc sống của nàng ta có thể dễ dàng hơn, nhưng lại không ngờ cuộc sống của Diệp Kiều còn tốt hơn trăm ngàn lần so với nàng ta.
Đưa Diệp Kiều đến Kỳ gia cũng không phải là vì để cho nàng sống tốt!
Tại sao hiện tại nam nhân nhà mình vẫn không làm được gì còn Kỳ Quân thì lại có thể hô mưa gọi gió tiền vào như nước chứ?
Ai nói hắn sẽ chết, cái này đâu giống như sắp chết!
Bên tai là tiếng chúc mừng của những bà bà kia, tiếng nói chói tai, Diệp nhị tẩu chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy, xách giỏ bước nhanh rời đi.
Nhưng vừa về đến nhà nàng ta đã nhìn thấy Diệp Nhị Lang đang xách rượu đi vào.
Diệp nhị tẩu có chút kinh ngạc, hơn nữa vừa mới tức giận nên giọng nói càng không tốt: “Ngươi không ở trên trấn sao lại về sớm như vậy?”
Bởi vì ở nhà nàng ta luôn hung dữ và thô lỗ như vậy, Diệp Nhị Lang đã quen nên cũng không nghe ra tâm trạng của nàng ta có tốt hay không, chỉ cần cười ha ha nói: “Hôm nay ta vui nên muốn trở về uống hai chén. Đi, lấy cho ta một cái chén đi.”
“Muốn chén thì ngươi tự mình đi mà lấy, bớt sai ta đi.” Diệp nhị tẩu hừ lạnh một tiếng, sau đó lại có chút đau lòng: “Nếu ngươi muốn uống rượu thì nói với ta, ta đi lấy rượu gạo cho ngươi, mua rượu trên trấn ngoài mua rượu còn phải trả thêm tiền mua một cái bình gốm, lãng phí tiền bạc.”
Diệp Nhị Lang vốn là người ăn nói vụng về thành thật cũng không tranh luận với Diệp nhị tẩu, đặt vò rượu lên bàn rồi tự mình đi lấy chén.
Vò rượu được dán giấy đỏ, trên đó viết hai chữ.
Diệp nhị tẩu không biết chữ, nhưng nàng ta cũng biết loại rượu có thể dán giấy đỏ này không rẻ, lập tức nóng nảy, nhìn Diệp Nhị Lang hét lên: “Ngươi mua loại rượu gì vậy?”
Diệp Nhị Lang đang lục lọi trong tủ, không quay đầu lại, thuận miệng trả lời: “Rượu Ngọc Dịch, bán rất chạy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói này mang theo ý cười, tất nhiên Diệp Nhị Lang biết rượu Ngọc Dịch là của Kỳ gia, hắn ta còn biết đây là tướng công của tiểu muội nhà mình làm ra.
Kỳ Quân tốt thì Diệp Kiều cũng sẽ được lên theo.
Muội muội nhà ta là một người may mắn.
Đến bây giờ Diệp Nhị Lang vẫn cảm thấy áy náy vì đã bán muội muội của mình. Hôm nay nhìn Diệp Kiều sống tốt, tất nhiên Diệp Nhị Lang rất vui mừng nên lúc này mới mua rượu Ngọc Dịch về uống.
Hắn ta tìm được chén, đang chuẩn bị quay đầu lại nói cho Diệp nhị tẩu rằng rượu này bán cũng không đắt, bọn họ uống được, nhưng ai biết vừa xoay người đã nhìn thấy Diệp nhị tẩu cầm bình muốn ném xuống đất!
Diệp Nhị Lang hoảng sợ, vội vàng nói: “Đừng ném, đắt lắm đấy!”
Diệp nhị tẩu vừa nghe lời này quả nhiên dừng tay, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tức giận chỉ biết thở hổn hển nhưng vẫn nhẹ nhàng đặt vò rượu lên bàn, sợ bị va chạm.
Diệp Nhị Lang thở phào nhẹ nhõm, lại nghe nữ nhân la hét: “Nhìn xem, đây là muội muội, muội phu tốt của ngươi! Cửa hàng rượu của hắn, ngươi đi mua rượu lại còn phải trả bạc, đây là chuyện gì!”
Diệp Nhị Lang không muốn để ý tới nàng ta, có thể thấy được giọng nói của nàng ta quá ồn ào, lúc này mới ôm lấy vò rượu, trong miệng nhỏ giọng nói: “Kiều Nương đi qua như thế nào ngươi chớ quên.”
Một câu nói đã chặn được miệng của Diệp nhị tẩu.
Nếu nói vừa rồi còn tức giận thì lúc này nữ nhân lại có chút sợ hãi.
Diệp Kiều phát đạt như vậy, sau này có thể sẽ không quay lại tìm nàng ta gây khó dễ chứ?
Diệp Nhị Lang lại không để ý tới nàng ta chỉ lo uống rượu, một đêm uống hết một vò, uống say cũng không gây chuyện quay đầu lập tức ngủ, lúc nằm mơ còn nhắc tới đại ca tiểu muội, cũng không biết mơ thấy cái gì.
Nhưng đối với Diệp Kiều tất cả mọi thứ ở Diệp gia đều rất xa lạ, bây giờ lại càng hoàn toàn không liên quan gì đến nàng.
Vừa ăn bữa sáng xong Diệp Kiều lập tức ngồi xuống bên cạnh Kỳ Quân.
Hôm nay là ngày các quản sự mang theo tiền thu đến quyết toán, Liễu thị cũng không cho các nàng dâu tới đây.
Cũng không phải vì đề phòng các nàng mà thật sự là do Phương thị lòng dạ hẹp hòi, lần trước nghe được bị quản gia Tống đạt được hạng nhất đã tức giận nằm trên giường mấy ngày, bây giờ nếu tới mà thấy được cái gì chỉ sợ là phải tức giận đến sinh bệnh sao.
Diệp Kiều rảnh rỗi lại không ra ngoài nên đã ngồi bên cạnh Kỳ Quân.
Kỳ Quân khoác áo choàng, đang nhìn cuốn sách trên tay, thấy Diệp Kiều tới cũng không né tránh, chỉ dang cánh tay ra ôm lấy nàng, bọc nữ nhân vào trong chiếc áo choàng.
Diệp Kiều nhìn trên đùi hắn đặt một cái lò sưởi cầm tay, đang nghĩ dùng cách gì để nắm chặt tay hắn, lúc này có cơ hội thì lập tức túm lấy tay Kỳ Quân tiến lại gần.
Kỳ Quân đặt cuốn sách trên tay xuống tùy ý động tác của nàng, hơi cong khóe miệng: “Lạnh sao?”
Diệp Kiều lắc đầu, trong phòng này ấm áp dễ chịu sao có thể lạnh được?
Kỳ Quân cũng cảm thấy Kiều Nương nhà mình không lạnh, nhưng càng như thế lại càng cảm thấy Kiều Nương muốn ở cạnh mình nên mới tới, trong lòng cực kỳ ấm áp.
Tiểu nhân sâm không biết trong lòng nam nhân nghĩ gì chỉ lo cúi đầu nhìn chằm chằm lò sưởi cầm tay.
Lò sưởi ấm áp, ngón tay của nam nhân cũng ấm, đầu ngón tay Diệp Kiều lướt qua khớp xương của hắn từng chút một, lại nhéo nhéo, trên mặt mang theo kinh ngạc và vui mừng: “Tướng công, so với trước kia chàng đã nhiều thịt hơn một chút!”
Đổi lại là người khác nghe được nói mình thịt nhiều hơn thì phần lớn đều sẽ cảm thấy hơi khó chịu, hiện giờ lấy gầy làm đẹp, cho dù là nam hay nữ thì đều không muốn để cho mình quá mức đẫy đà.
Nhưng lời này đặt trên người Kỳ Quân lại không giống như vậy. Hắn vẫn luôn bị bệnh, uống thuốc nhiều cũng không thích ăn cơm, từ nhỏ đã gầy, hơn nữa xương cốt vẫn phát triển không chậm trễ, vóc người cao ráo, sau khi mặc quần áo thì giống như một cây cờ, gió thổi lung lay lắc lư.
Gần đây cảm thấy điều trị tốt hơn một chút, nói là thịt nhiều thì không bằng nói là rắn chắc.
Kỳ Quân không biết những thứ này có liên quan đến tiểu nhân sâm bổ dưỡng, nhưng hắn lại cảm thấy nương tử nhà mình phúc vận tốt làm cho bản thân hắn cũng tốt theo.
Đây là triết lý nhân sinh mà gần đây Kỳ Quân tổng kết, đó chính là nương tử cái gì cũng tốt.
Hắn trở tay nắm lấy tay Diệp Kiều, Kỳ Quân nhéo nhéo, khẽ thở dài: “Bình thường nương tử cũng không ít ăn, sao lại không có thêm chút thịt nào chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một ngày ăn ba bữa, mỗi bữa ăn không ít, còn có thêm đồ ăn và đồ ngọt nếu đổi lại là người khác mà ăn như vậy chỉ sợ đã sớm đẫy đà rồi.
Nhưng dáng người của Diệp Kiều vẫn mảnh mai yểu điệu không hề mập chút nào.
Kỳ Quân chẳng những không hề cảm thấy vui mừng, có đôi khi nhìn chiếc cằm nhỏ của Diệp Kiều còn có chút đau lòng, cho rằng trước kia nàng bị bỏ đói lâu nên dẫn đến bây giờ không dễ bổ sung.
Nhưng Diệp Kiều lại không cảm thấy lo lắng, ngược lại vui vẻ cười nói: “Ta gầy một chút thì buổi tối mới có thể ngủ chung với tướng công.”
Lời này vừa nói ra trực tiếp làm cho Kỳ Quân đỏ mặt, Tiểu Tố dọn dẹp ở bên cạnh cũng sặc một tiếng, chạy chậm đi ra ngoài.
Diệp Kiều cảm thấy hơi khó hiểu nhìn Kỳ Quân: “Làm sao vậy? Lần trước không phải chàng nói là giường của chàng nhỏ sao?”
Kỳ Quân mím môi, trong mắt có bất lực, có quẫn bách nhưng càng nhiều vẫn là ý cười.
Giường của hắn không lớn nhưng cũng không nhỏ hai người nằm vẫn thoải mái, sở dĩ nói nhỏ... còn không phải là vì muốn gần gũi với Diệp Kiều một chút sao.
Nhưng lời này Kỳ Quân sẽ không thừa nhận, chỉ cố gắng làm cho mình nhìn qua đứng đắn một chút nói: “Ừm, sau này ta sẽ bảo bọn họ làm lại một cái giường lớn hơn đưa tới.”
Diệp Kiều không nghi ngờ hắn, nụ cười vẫn tươi như thường lệ.
Lúc này, bên ngoài có giọng nói của Thiết Tử truyền vào: “Nhị thiếu gia, phía trước quản sự đều tới, lão gia gọi ngài đi qua tiền viện.”
Kỳ Quân trả lời: “Được, ta biết rồi.” Sau đó hắn buông Diệp Kiều ra, nhẹ nhàng nói: “Lần này bọn họ mang theo tiền đến, trong nhà nhiều người, nàng không cần ra khỏi viện nữa.”
Diệp Kiều nghe lời gật đầu, giúp hắn khép lại xiêm y, lại nhét một cái lò sưởi cầm tay mới cho hắn rồi mới nhìn Kỳ Quân ra cửa.
Lần này Diệp Kiều không đi theo mà nàng đi đến sương phòng nghiên cứu hoa cỏ Đổng thị đưa tới.
Lúc Kỳ Quân trở về đã là buổi chiều, trên mặt nhìn không ra vui mừng, nhưng Thiết Tử đi theo phía sau thì miệng cũng sắp kéo đến mang tai.
Vừa rồi quản gia Tống rất nổi bật, từng rương đồng, từng chuỗi, nặng trịch nhìn như sắp đè người.
Quản gia Tống nổi bật, ngay cả Kỳ Quân cũng được Kỳ phụ khen ngợi, Thiết Tử nghe cũng cảm thấy thoải mái.
Trước kia đúng là hắn sợ Kỳ Quân nhưng giống như quản gia Tống nói, bây giờ nhị thiếu gia nhà mình có bản lĩnh kiếm tiền, trong mắt hắn chính là người sáng chói thì còn sợ gì nữa chứ?
Tuy nhiên Thiết Tử cũng không dám nói thêm gì trước mặt Kỳ Quân, sau khi đưa Kỳ Quân về viện, hắn mới nhảy nhót rời đi, đi tìm Tiểu Tố nói lại chuyện vui vừa rồi.
Mà Kỳ Quân vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Diệp Kiều đang chống cằm ngồi ở trước bàn ăn chờ hắn.
Tiểu nhân sâm đã đói bụng từ lâu, lúc này cũng qua giờ cơm, nhưng nàng vẫn trông mong chờ Kỳ Quân về ăn cơm, nghe được động tĩnh ánh mắt liền sáng lên, sau khi nhìn thấy Kỳ Quân bước vào cửa thì trực tiếp đứng dậy chạy tới, một tay kéo Kỳ Quân lại nói: “Tướng công, đến ăn cơm!”
Thật ra Kỳ Quân có một số việc muốn nói với nàng nhưng nhìn ra Diệp Kiều đã rất đói nên những lời định nói đều đè xuống, chỉ lo cười đi theo nàng ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn xong thì cho người dọn bàn đi, Kỳ Quân đóng cửa lại, lúc này mới kéo Diệp Kiều ngồi xuống trước bàn, lấy ra một cái bao vải đỏ từ trong ngực đưa cho nàng: “Cho nàng, cất đi.”
Diệp Kiều chớp chớp mắt, cảm thấy túi vải trong tay hơi nặng, nhận lấy rồi mở ra thì lập tức phát hiện bên trong là năm nén bạc nhỏ.
Nén bạc nhìn không lớn nhưng cầm trong tay lộn xộn cũng cảm thấy khoảng hơn mười lượng, Diệp Kiều phải dùng hai tay để nâng lên.
Có rất nhiều chuyện tiểu nhân sâm không hiểu, nhưng bạc này có thể làm gì thì nàng vẫn biết, trước kia cũng bởi vì thiếu cái này nên Diệp nhị tẩu mới tra tấn Diệp Kiều.
Nàng cảm thấy hơi kinh ngạc nhìn Kỳ Quân: “Tướng công, cái này cho ta làm gì?”
Kỳ Quân ngồi xuống bên cạnh Diệp Kiều, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Cửa hàng kiếm được nhiều lắm, ta và quản sự cũng được chia nhiều hơn một chút. Đây là phần ta được chia, dù sao cũng là tiền kiếm được mục, nàng giữ giúp ta, nếu như lúc nào Kiều Nương muốn dùng thì cứ lấy.”
Diệp Kiều cũng không hiểu giúp người quản tiền có ý nghĩa gì, nàng có chút mờ mịt nhìn Kỳ Quân, trở tay nhét bạc cho hắn: “Ta không biết giữ tiền đâu.”
Kỳ Quân cười dịu dàng rồi bỏ bọc vải đỏ vào một cái hộp sau đó lại đưa hộp cho Diệp Kiều, bảo nàng cầm lấy, giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi: “Không sao, ta dạy nàng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro