[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 19
2024-11-12 08:29:15
Nói đến quản
tiền, đúng thật Diệp Kiều dốt đặc cán mai.
Trước kia tiểu nhân sâm dựa vào ăn đất... à, là tập hợp linh khí thiên địa để sống, cho dù có lúc muốn chút thiên tài địa bảo, cũng đều dùng vật đổi vật, không liên quan đến vàng bạc.
Trong ký ức Diệp Kiều không quản tiền ở Diệp gia, nếu không cũng không đến mức bị khinh bỉ.
Hiện tại bị Kỳ Quân đưa tới mười lượng bạc, Diệp Kiều cầm hộp nhỏ kia, dường như cảm thấy nó phỏng tay, đặt sang một bên, duỗi tay đi túm tay áo của Kỳ Quân: “Ta cầm nó làm gì bây giờ?”
Kỳ Quân vô cùng kiên nhẫn, kéo tay nàng cùng nhau hơ tay vào lò sưởi, trong miệng nói: “Tuy rằng bình thường chuyện nhà ta không cần bản thân phải nhọc lòng, nhưng mà có một số việc phải thêm tiền vào, ví dụ như nàng muốn đặt mua bộ xiêm y, hoặc mua cái trâm cài đầu, đều phải tự mình bỏ bạc ra.”
Diệp Kiều chớp chớp mắt: “Đều phải tự mình lấy ra?”
“Ừ, lúc trước nương kêu nàng qua đi may y phục, tiền kia là nương bỏ ra, xem như chỗ tốt cho nàng, nếu nàng muốn tự mình làm thì phải lấy tiền của mình ra.” Khi Kỳ Quân nói chuyện vô cùng thẳng thắn thành khẩn.
Thật ra nhà người bình thường cực ít khi cho người trong phòng tiền, bận rộn vì kiềm tiền, tiền nam nhân kiếm được đương nhiên phải nắm chặt ở trong tay mình, như vậy mới thoải mái dùng, cũng có thể ở nhà cầm nắm được nữ nhân, không đến mức ném mất quyền uy.
Hơn nữa nhà càng cao cửa càng rộng, trên tay phụ nhân quản tiền càng ít, trừ khi là nữ nhân có bối cảnh nương gia thâm hậu mới có thể nắm giữ quyền to tài chính, nếu không phần lớn chỉ hỏi sổ sách một chút, bên ngoài nhìn là mình cầm, nhưng mà trên thực tế đều chỉ lo lắng quản lý thôi, thật sự muốn tiêu tiền đều phải hỏi nam nhân mới được.
Cho dù là Liễu thị, bình thường cũng chỉ quan tâm, mặt khác đều phải do Kỳ phụ quyết định.
Đương nhiên Kỳ Quân biết những thứ này, nhưng mà hắn vẫn cho Diệp Kiều hết tiền kiếm được, không giữ lại một xu nào.
Hắn muốn làm buôn bán vốn chính là vì sau này nương tử nhà mình có thể sống thật tốt, cho dù về sau hắn sống hay chết, Diệp Kiều cũng có thể có chỗ dựa vào, không đến mức không sống nổi, hiện tại kiếm được tiền, đương nhiên muốn cho nàng cất.
Nhưng mà Diệp Kiều cầm thấy nặng, mơ hồ nói một câu: “Chàng kiếm tiền không dễ dàng, ta không muốn may y phục, cũng không muốn mua trâm cài đầu.”
Một câu làm cho trong lòng Kỳ Quân vừa chua vừa ngọt.
Dĩ nhiên hắn biết Diệp Kiều đơn thuần thiện lương, lời nàng nói chính là suy nghĩ trong lòng. Điều khiến Kỳ Quân không nghĩ tới chính là trước kia chỉ biết Kiều Nương nhà mình tính tình bình thường vô ưu vô lự, ngoại việc muốn ăn thì là tham ngủ, nhưng hiện tại nghe nàng nói, rõ ràng nàng nhớ mình như khắc vào tâm khảm rồi.
Được thê như thế, phu còn cầu gì.
Nhưng Kỳ Quân không thể hiện ra ngoài, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “Kiều Nương nói rất đúng, nhưng hiện tại ta phải bận nhiều việc, cửa hàng cũng luôn phải lo lắng chăm sóc, những tiền này để ở chỗ ta thì mỗi ngày ta phải lo lắng, có phải rất phiền toái hay không?”
Nếu người khác nghe được lời này, chỉ sợ sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Đây chính là bạc, bạc trắng bóng! Người khác muốn còn không có kia kìa, kết quả tới trong miệng Kỳ Quân, vậy mà thành chuyện phiền toái?
Không hề nói lý gì cả!
Nhưng mà Diệp Kiều lại thấy như vậy cũng không sai, nàng cảm thấy Kỳ Quân nói rất đúng, bạc này không chỉ phải cất kỹ, còn phải tính toán mỗi ngày, còn không phải là chuyện phiền toái sao.
Hơn nữa cơ thể tướng công vốn còn không tốt, phí công cố sức vì cửa hàng, mình đương nhiên phải giúp hắn.
Sự kháng cự trên mặt lập tức không còn, Diệp Kiều đóng tráp lại, vẻ mặt kiên định nói với Kỳ Quân: “Tướng công chàng yên tâm, ta có thể trông giữ tốt cho chàng.”
Kỳ Quân cong khóe miệng lên, duỗi tay sờ sờ đầu Diệp Kiều: “Kiều Nương giúp ta được chuyện lớn rồi, cảm ơn.”
Diệp Kiều cười ngọt ngào: “Không cần khách sáo.”
Cất kỹ tráp, Kỳ Quân lập tức tinh tế nói cho Diệp Kiều chuyện khả năng tương lai phải dùng tiền.
Ngoại trừ đặt mua đồ vật cho mình ra, hiện tại Tiểu Tố và Thiết Tử một người đi theo Diệp Kiều, một người đi theo Kỳ Quân, tiền tiêu vặt của bọn họ cũng phải do Kỳ Quân và Diệp Kiều bỏ ra, nếu đến cửa muốn dùng xe bò cũng phải tự mình tiêu tiền thưởng cho xa phu, ra vào muốn chuẩn bị gì đều phải có tiền đồng.
Từ cơm trưa nói đến ăn xong cơm chiều, cũng không nói xong.
Nói ngắn lại, không có tiền một bước khó đi.
Diệp Kiều nghe mà ngốc luôn, vẫn nỗ lực ghi nhớ hết trong đầu.
Lần này nàng không kêu khổ cũng không kêu mệt nữa, tiểu nhân sâm cảm thấy việc này phiền toái, vậy nếu để tướng công làm thì càng phiền toái, khó hơn nàng cũng muốn học xong nhớ kỹ, chia sẻ gánh nặng cho tướng công nhà mình.
Nhưng mà Kỳ Quân nhìn ra được Diệp Kiều rất khó khăn để nhớ, hơn nữa đã vào đêm, không thể chậm trễ việc ngủ, nên thu lại thôi, còn chuẩn bị về sau gặp gỡ chuyện nói cho nàng.
Nam nhân chỉ lặp nói cho nàng: “Đừng có sợ tiêu tiền, nhất là đối với bản thân mình, đừng sợ dùng bạc, không đủ ta sẽ kiếm về.”
Kỳ Quân là vì thuyết phục nhà mình nương tử đừng nắm chặt không tiêu, bạc này tiêu ra ngoài mới có thể kiếm trở về, luôn nắm chặt ở trong lòng bàn tay thì thành bạc chết.
Bạc không thể tự mình sinh ra bạc nhỏ, chẳng bằng tiêu ra ngoài.
Thấy Diệp Kiều gật đầu, lúc này Kỳ Quân mới yên tâm, rồi sau đó thầm cười trong lòng, thật không nghĩ tới có một ngày mình sẽ tận tình khuyên bảo dạy người ta xài bạc của mình như thế nào.
Còn dạy đến mức thấy vui vẻ...
Chờ khi hai người thu dọn sẵn sàng nằm ở trên giường, trong bóng tối, Kỳ Quân nghe thấy âm thanh mềm mại của Diệp Kiều: “Lần trước ta thấy cha có áo lông cừu, lông xù xù, nhìn rất ấm, nếu mua cho tướng công một bộ cần bao nhiêu bạc?”
Yết hầu Kỳ Quân có chút nghẹn, nắm lấy tay Diệp Kiều, nhẹ giọng trả lời: “Tìm thời gian chúng ta cùng đi xem.”
“Được.”
Chờ Diệp Kiều ngủ, Kỳ Quân mới thật cẩn thận nghiêng cơ thể, môi chạm nhẹ lên trên trán Diệp Kiều, lúc này mới nhắm mắt lại.
Chờ khi Kỳ Quân tỉnh lại trời đã sáng rõ, than hỏa trong phòng đốt lên lần nữa, cả phòng trở nên ấm áp.
Nam nhân ngồi dậy, vừa quay đầu đã nhìn thấy Diệp Kiều mặc chỉnh tề đang viết chữ ở án thư.
Kỳ Quân cho rằng nàng dậy sớm chăm chỉ nên cũng không quấy rầy, tự mình đi mặc quần áo rửa mặt.
Chỉ là chờ hắn thu dọn xong, phát hiện Diệp Kiều vẫn ở trước bàn không động đậy.
Có chút tò mò đi qua, lập tức nhìn thấy Diệp Kiều cũng không phải đang luyện thư pháp, mà dùng chữ tròn vo vo, viết xuống lời ngày hôm qua Kỳ Quân từng nói.
Chỉ là thời gian Diệp Kiều luyện chữ không nhiều lắm, viết có chút chậm, viết từ sáng sớm đến giờ còn không viết xong một nửa.
Thấy Kỳ Quân đi tới, Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, câu đầu tiên nói chính là: “Tướng công đói bụng chưa?”
Kỳ Quân nhìn chữ nàng viết, rồi sau đó trên mặt có nụ cười nhợt nhạt: “Những thứ này chậm rãi nhớ là được, không vội nhất thời được.”
Diệp Kiều buông bút, vừa lôi Kỳ Quân đi ăn cơm sáng vừa nói: “Ta viết vào cho đỡ quên. Đúng rồi, vừa rồi nương bảo người nói hôm nay tam đệ về thư viện, chúng ta cơm nước xong đi tiễn hắn đi.”
Kỳ Quân đồng ý, sau khi hai người ăn xong lập tức ra cửa đến tiền viện.
Thư viện Kỳ Minh vốn nghỉ ba ngày, bởi vì lần trước mưa to, rất nhiều học sinh không về nhà nên lần này mới kéo dài tới năm ngày.
Năm ngày vừa trôi qua, Kỳ Minh lập tức phải đúng hạn đi.
Dĩ nhiên Liễu thị vô cùng không nỡ, nhưng mà không muốn chậm trễ việc học của Kỳ Minh, chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu tiễn hắn, còn bọc cho hắn một tay nải lớn để ở trên xe bò, nói: “Chỗ này là đồ dùng mùa đông, chăn bông cũng mới tìm người làm, nhớ rõ chưa. Bên trong còn có chút bánh đậu đỏ, con cho bạn cùng trường và tiên sinh mỗi người một phần.”
Kỳ Minh đáp lại, có chút không kiên nhẫn đối với việc Liễu thị nhắc mãi.
Thường thường hài tử rời nhà càng sớm càng hiểu được lòng của cha nương, Kỳ Minh lôi tay Liễu thị an ủi: “Nương, chỉ gần tháng nữa con sẽ trở lại, rất mau thôi, đến lúc đó ăn tết có thể nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày, không chừng đến lúc đó nhi tử đã có thể được tiến cử thi huyện đấy.”
Tuy rằng trong lòng Liễu thị vẫn không nỡ, nhưng mà trên mặt cũng mang theo ý cười, làm Kỳ Minh an tâm.
Kỳ Chiêu cho Kỳ Minh một bao thịt khô, Kỳ Quân tặng một thùng sách mình phê bình qua, đều để lên xe bò làm Kỳ Minh mang đi.
Chờ hắn đi xa, Liễu thị nghiêng người rớt nước mắt, dỗ một thời gian mới dỗ đươcj tốt, đợi cảm xúc của bà bình phục mấy nhi tử nhi tức mới trở về.
Tống quản sự sớm chờ ở đó, Kỳ Quân cùng ông đi phòng nhỏ nói chuyện, Diệp Kiều chuẩn bị tiếp tục đi viết chữ.
Lúc này nghe Tiểu Tố nói: “Nhị thiếu nãi nãi, nữ nhi Đổng quản sự nói muốn gặp ngài, lúc này đã chờ ở chỗ người gác cổng đấy.”
Diệp Kiều lập tức nhìn về phía từng bồn hoa bị đặt ở trong viện kia, nghĩ rồi nghĩ, nói với Tiểu Tố:” Mời nàng vào đi.”
“Vâng.”
Khi Đổng thị vào cửa, liếc mắt một cái đã thấy được Diệp Kiều ngồi xổm bên cạnh chậu hoa.
Bước chân dừng một chút, trên mặt Đổng thị mang theo ý cười đi qua.
Năm nay Đổng thị hơn hai mươi tuổi, nhưng mà có khuôn mặt tròn tròn, nhìn nhỏ tuổi hơn thực tế không ít.
Nàng là nữ nhi của Đổng Đại, gả cho chưởng quầy hiệu thuốc, xem như hoàn toàn là người dưới trướng Kỳ gia, nói chuyện làm việc đều phải cố kỵ chủ nhân, nếu không Kỳ Quân cũng sẽ không cho phép nàng nói chuyện với Diệp Kiều.
Ở trước khi tới, Đổng thị đã hỏi thăm cách làm người của Diệp Kiều, biết là người hiền lành dễ ở chung, mà Đổng thị hoạt bát hướng ngoại, không có quá nhiều suy nghĩ, biết Diệp Kiều dễ ở chung trong lòng cũng thấy vui mừng.
Nhưng mà dù sao cũng là chủ nhân của mình, Đổng thị nói chuyện cũng mang theo chút cẩn thận: “Đổng thị gặp qua nhị thiếu nãi nãi.”
Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn nàng, buông tay đặt trên cánh hoa dược liệu, phủi phủi tay đứng lên, cười nhìn nàng: “Kêu ta Kiều Nương đi, ngươi chính là nữ nhi của Đổng quản sự?”
“Đúng, ta tên là Xuân Lan.” Đổng thị nhìn Diệp Kiều, cười nói: “Kiều Nương thích những hoa này?”
Diệp Kiều gật đầu, nghe nàng nói hoa dược liệu, trong mắt có chút nóng bỏng: “Đều rất tốt, nhưng mà có vài cây ta còn không biết trồng như thế nào.”
Từ nhỏ Đổng thị đã giao tiếp với dược liệu, nói yêu mê dược cũng không quá, nghe xong Diệp Kiều nói, nàng có tâm giao hảo, lập tức đi lên phía trước nói cho Diệp Kiều tập tính và phương pháp chăm sóc đám hoa này.
Diệp Kiều vừa nghe đã biết nàng là người thạo nghề, vô cùng vui vẻ, hai người rất nhanh đã cùng nhau tiến đến, đổi tới đổi lui một đống hoa, ngôn ngữ cũng từ xa lạ đến quen thuộc.
Chờ khi Kỳ Quân đưa Tống quản sự ra cửa, đã nhìn thấy hai nữ nhân ngồi ở trước bàn, nói vui vẻ về một chậu hoa.
Nhìn thấy bọn họ ra, Diệp Kiều cười đứng dậy, trước nói với Tống quản sự câu: “Tống quản sự trên đường cẩn thận.” Tống quản sự đáp lễ, Diệp Kiều cười gật đầu với ông, lập tức chuyển mắt về phía Kỳ Quân, trong mắt mang theo chút vui vẻ: “Tướng công, ta có việc muốn thương lượng với chàng!”
Kỳ Quân đầu tiên nhìn theo Tống quản sự rời đi, khẽ gật đầu với Đổng thị hành lễ cho mình, lúc này mới nhìn về phía Diệp Kiều, mặt mày dịu dàng: “Chuyện gì?”
Diệp Kiều ngẩng đầu, ý cười tươi đẹp: “Chúng ta vừa mới nghiên cứu, những hoa này vẫn phải trồng trên mặt đất mới được.” Nói rồi, duỗi tay chỉ chỉ.
Kỳ Quân theo phương hướng Diệp Kiều chỉ nhìn qua, Đổng thị lắc mình tránh ra, Kỳ Nhị Lang lập tức thấy được hoa dược liệu trước mắt.
Những hoa này đưa tới mấy ngày rồi, nhưng mà vẫn luôn là Diệp Kiều coi chừng, chưa từng động.
Kỳ Quân lập tức hỏi: “Muốn trồng ở nơi nào?”
Đổng thị nghe vậy, nhìn xung quanh, trong mắt lộ ra chút đáng tiếc.
Dù sao thì Đổng thị cũng không thể hoàn toàn biết được những hoa dược liệu đó có tác dụng cụ thể gì, nhưng mà bên trong một số hoa có thể ngưng thần định khí, còn có một hoa xinh đẹp, chỉ là phần lớn mảnh mai không dễ nuôi sống, trồng ở trong viện nhà mình chăm sóc thật tốt mới được.
Chỉ là Đổng thị nhìn thấy nơi có thể trồng trong cái viện này đã bị hoa cỏ lấp đầy, cho dù là hoa dược liệu đẹp nhất cũng không đẹp bằng những hoa cỏ đó.
Đổng thị suy đoán những thứ mình đưa tới đó khả năng phải trồng ở bên ngoài, nhìn sắp bắt đầu mùa đông, không ai coi chừng, hoa dược liệu hơn nửa sẽ phải chết thôi.
Đáng tiếc.
Lúc này, nghe Diệp Kiều nói: “Trồng ở trong viện chúng ta được không?”
Ở trong mắt Diệp Kiều, những hoa kia xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng mà trên cơ bản là không có tác dụng gì.
Hoa dược liệu khác, bên trong có một số hoa có thể giúp tướng công bổ cơ thể, còn có một số hoa có thể trị bệnh, dĩ nhiên phải chăm sóc thật tốt rồi.
Diệp Kiều cũng không nói dối, nói thẳng: “Hiện tại tướng công chàng muốn dưỡng cơ thể, dù thế nào đi chẳng nữa thì những hoa dược liệu này cũng tốt hơn.”
Nhưng mà Kỳ Quân hoàn toàn không để ý lý do của nàng là cái gì, thấy Diệp Kiều thích thì gật đầu, biểu cảm lúc cúi đầu dịu dàng: “Hôm nay bảo người đến thu dọn, nàng cũng không cần luôn nhìn chằm chằm, bên ngoài lạnh lắm, sớm đi vào nghỉ ngơi.”
Trên mặt Diệp Kiều có ý cười: “Vậy chàng phải đi ra ngoài sao?”
“Có chuyện muốn đi tìm cha một chuyến, yên tâm, buổi trưa ta sẽ trở về.”
“Ta chờ chàng ăn cơm.”
“Được.”
Kỳ Quân buộc cổ áo lại, xoay người ra cửa viện, đi không bao xa nói: “Tiểu Tố, lại đây.”
Tiểu Tố lập tức ném chổi chạy tới, quy củ đứng, không hề có chút động tác dư thừa nào khác.
Âm thanh Kỳ Quân nhàn nhạt: “Trong viện trồng hoa, có thể chuyển đến trong vườn bên ngoài thì chuyển, để lại chỗ cho Kiều Nương.”
Tiểu Tố sửng sốt một chút, nàng nhớ kỹ nhị thiếu gia bình thường cũng rất thích cả vườn hoa hồng này, sợ mình hiểu sai ý, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Kỳ Quân hỏi: “Chuyển hết?”
Kỳ Quân nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”
“Có một số hoa không chuyển được...”
“Vậy nhổ bỏ.”
Tiểu Tố không hề hỏi, liên tục gật đầu đồng ý, lúc này lập tức nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân truyền đến.
Vào đông, ăn mặc xiêm y dày, đi giày đáy giày cũng dày, đạp lên trên đường lát đá vang lên âm thanh ‘lộc cộc’ thanh thúy.
Kỳ Quân quay đầu nhìn, nhìn thấy là Diệp Kiều chạy tới, trên mặt tái nhợt của nam nhân hiện lên một nụ cười, duỗi tay đỡ lấy nàng: “Chậm một chút, sao mà sốt ruột như vậy?”
Diệp Kiều thở phì phò, trời lạnh làm hơi ra khỏi miệng nàng biến thành sương trắng.
Cũng không trả lời Kỳ Quân, Diệp Kiều đầu tiên nhìn xung quanh một cái, phát giác trừ bỏ Tiểu Tố ra không còn người ngoài, thì lập tức đầu nhìn hắn, nắm lấy cổ áo hắn bảo hắn khom lưng, mình thì nhón chân, môi mềm mại chạm vào ở trên má hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Kiều: Thành thân khá tốt, nhưng mà chuyện nhiều quá, vừa rồi thiếu chút nữa đã quên.
Đổng thị: Đã quên cái gì?
Diệp Kiều: Chào tạm biệt trước khi đi.
Đổng thị:... A?
Trước kia tiểu nhân sâm dựa vào ăn đất... à, là tập hợp linh khí thiên địa để sống, cho dù có lúc muốn chút thiên tài địa bảo, cũng đều dùng vật đổi vật, không liên quan đến vàng bạc.
Trong ký ức Diệp Kiều không quản tiền ở Diệp gia, nếu không cũng không đến mức bị khinh bỉ.
Hiện tại bị Kỳ Quân đưa tới mười lượng bạc, Diệp Kiều cầm hộp nhỏ kia, dường như cảm thấy nó phỏng tay, đặt sang một bên, duỗi tay đi túm tay áo của Kỳ Quân: “Ta cầm nó làm gì bây giờ?”
Kỳ Quân vô cùng kiên nhẫn, kéo tay nàng cùng nhau hơ tay vào lò sưởi, trong miệng nói: “Tuy rằng bình thường chuyện nhà ta không cần bản thân phải nhọc lòng, nhưng mà có một số việc phải thêm tiền vào, ví dụ như nàng muốn đặt mua bộ xiêm y, hoặc mua cái trâm cài đầu, đều phải tự mình bỏ bạc ra.”
Diệp Kiều chớp chớp mắt: “Đều phải tự mình lấy ra?”
“Ừ, lúc trước nương kêu nàng qua đi may y phục, tiền kia là nương bỏ ra, xem như chỗ tốt cho nàng, nếu nàng muốn tự mình làm thì phải lấy tiền của mình ra.” Khi Kỳ Quân nói chuyện vô cùng thẳng thắn thành khẩn.
Thật ra nhà người bình thường cực ít khi cho người trong phòng tiền, bận rộn vì kiềm tiền, tiền nam nhân kiếm được đương nhiên phải nắm chặt ở trong tay mình, như vậy mới thoải mái dùng, cũng có thể ở nhà cầm nắm được nữ nhân, không đến mức ném mất quyền uy.
Hơn nữa nhà càng cao cửa càng rộng, trên tay phụ nhân quản tiền càng ít, trừ khi là nữ nhân có bối cảnh nương gia thâm hậu mới có thể nắm giữ quyền to tài chính, nếu không phần lớn chỉ hỏi sổ sách một chút, bên ngoài nhìn là mình cầm, nhưng mà trên thực tế đều chỉ lo lắng quản lý thôi, thật sự muốn tiêu tiền đều phải hỏi nam nhân mới được.
Cho dù là Liễu thị, bình thường cũng chỉ quan tâm, mặt khác đều phải do Kỳ phụ quyết định.
Đương nhiên Kỳ Quân biết những thứ này, nhưng mà hắn vẫn cho Diệp Kiều hết tiền kiếm được, không giữ lại một xu nào.
Hắn muốn làm buôn bán vốn chính là vì sau này nương tử nhà mình có thể sống thật tốt, cho dù về sau hắn sống hay chết, Diệp Kiều cũng có thể có chỗ dựa vào, không đến mức không sống nổi, hiện tại kiếm được tiền, đương nhiên muốn cho nàng cất.
Nhưng mà Diệp Kiều cầm thấy nặng, mơ hồ nói một câu: “Chàng kiếm tiền không dễ dàng, ta không muốn may y phục, cũng không muốn mua trâm cài đầu.”
Một câu làm cho trong lòng Kỳ Quân vừa chua vừa ngọt.
Dĩ nhiên hắn biết Diệp Kiều đơn thuần thiện lương, lời nàng nói chính là suy nghĩ trong lòng. Điều khiến Kỳ Quân không nghĩ tới chính là trước kia chỉ biết Kiều Nương nhà mình tính tình bình thường vô ưu vô lự, ngoại việc muốn ăn thì là tham ngủ, nhưng hiện tại nghe nàng nói, rõ ràng nàng nhớ mình như khắc vào tâm khảm rồi.
Được thê như thế, phu còn cầu gì.
Nhưng Kỳ Quân không thể hiện ra ngoài, giọng điệu càng thêm dịu dàng: “Kiều Nương nói rất đúng, nhưng hiện tại ta phải bận nhiều việc, cửa hàng cũng luôn phải lo lắng chăm sóc, những tiền này để ở chỗ ta thì mỗi ngày ta phải lo lắng, có phải rất phiền toái hay không?”
Nếu người khác nghe được lời này, chỉ sợ sẽ kinh ngạc rớt cằm.
Đây chính là bạc, bạc trắng bóng! Người khác muốn còn không có kia kìa, kết quả tới trong miệng Kỳ Quân, vậy mà thành chuyện phiền toái?
Không hề nói lý gì cả!
Nhưng mà Diệp Kiều lại thấy như vậy cũng không sai, nàng cảm thấy Kỳ Quân nói rất đúng, bạc này không chỉ phải cất kỹ, còn phải tính toán mỗi ngày, còn không phải là chuyện phiền toái sao.
Hơn nữa cơ thể tướng công vốn còn không tốt, phí công cố sức vì cửa hàng, mình đương nhiên phải giúp hắn.
Sự kháng cự trên mặt lập tức không còn, Diệp Kiều đóng tráp lại, vẻ mặt kiên định nói với Kỳ Quân: “Tướng công chàng yên tâm, ta có thể trông giữ tốt cho chàng.”
Kỳ Quân cong khóe miệng lên, duỗi tay sờ sờ đầu Diệp Kiều: “Kiều Nương giúp ta được chuyện lớn rồi, cảm ơn.”
Diệp Kiều cười ngọt ngào: “Không cần khách sáo.”
Cất kỹ tráp, Kỳ Quân lập tức tinh tế nói cho Diệp Kiều chuyện khả năng tương lai phải dùng tiền.
Ngoại trừ đặt mua đồ vật cho mình ra, hiện tại Tiểu Tố và Thiết Tử một người đi theo Diệp Kiều, một người đi theo Kỳ Quân, tiền tiêu vặt của bọn họ cũng phải do Kỳ Quân và Diệp Kiều bỏ ra, nếu đến cửa muốn dùng xe bò cũng phải tự mình tiêu tiền thưởng cho xa phu, ra vào muốn chuẩn bị gì đều phải có tiền đồng.
Từ cơm trưa nói đến ăn xong cơm chiều, cũng không nói xong.
Nói ngắn lại, không có tiền một bước khó đi.
Diệp Kiều nghe mà ngốc luôn, vẫn nỗ lực ghi nhớ hết trong đầu.
Lần này nàng không kêu khổ cũng không kêu mệt nữa, tiểu nhân sâm cảm thấy việc này phiền toái, vậy nếu để tướng công làm thì càng phiền toái, khó hơn nàng cũng muốn học xong nhớ kỹ, chia sẻ gánh nặng cho tướng công nhà mình.
Nhưng mà Kỳ Quân nhìn ra được Diệp Kiều rất khó khăn để nhớ, hơn nữa đã vào đêm, không thể chậm trễ việc ngủ, nên thu lại thôi, còn chuẩn bị về sau gặp gỡ chuyện nói cho nàng.
Nam nhân chỉ lặp nói cho nàng: “Đừng có sợ tiêu tiền, nhất là đối với bản thân mình, đừng sợ dùng bạc, không đủ ta sẽ kiếm về.”
Kỳ Quân là vì thuyết phục nhà mình nương tử đừng nắm chặt không tiêu, bạc này tiêu ra ngoài mới có thể kiếm trở về, luôn nắm chặt ở trong lòng bàn tay thì thành bạc chết.
Bạc không thể tự mình sinh ra bạc nhỏ, chẳng bằng tiêu ra ngoài.
Thấy Diệp Kiều gật đầu, lúc này Kỳ Quân mới yên tâm, rồi sau đó thầm cười trong lòng, thật không nghĩ tới có một ngày mình sẽ tận tình khuyên bảo dạy người ta xài bạc của mình như thế nào.
Còn dạy đến mức thấy vui vẻ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ khi hai người thu dọn sẵn sàng nằm ở trên giường, trong bóng tối, Kỳ Quân nghe thấy âm thanh mềm mại của Diệp Kiều: “Lần trước ta thấy cha có áo lông cừu, lông xù xù, nhìn rất ấm, nếu mua cho tướng công một bộ cần bao nhiêu bạc?”
Yết hầu Kỳ Quân có chút nghẹn, nắm lấy tay Diệp Kiều, nhẹ giọng trả lời: “Tìm thời gian chúng ta cùng đi xem.”
“Được.”
Chờ Diệp Kiều ngủ, Kỳ Quân mới thật cẩn thận nghiêng cơ thể, môi chạm nhẹ lên trên trán Diệp Kiều, lúc này mới nhắm mắt lại.
Chờ khi Kỳ Quân tỉnh lại trời đã sáng rõ, than hỏa trong phòng đốt lên lần nữa, cả phòng trở nên ấm áp.
Nam nhân ngồi dậy, vừa quay đầu đã nhìn thấy Diệp Kiều mặc chỉnh tề đang viết chữ ở án thư.
Kỳ Quân cho rằng nàng dậy sớm chăm chỉ nên cũng không quấy rầy, tự mình đi mặc quần áo rửa mặt.
Chỉ là chờ hắn thu dọn xong, phát hiện Diệp Kiều vẫn ở trước bàn không động đậy.
Có chút tò mò đi qua, lập tức nhìn thấy Diệp Kiều cũng không phải đang luyện thư pháp, mà dùng chữ tròn vo vo, viết xuống lời ngày hôm qua Kỳ Quân từng nói.
Chỉ là thời gian Diệp Kiều luyện chữ không nhiều lắm, viết có chút chậm, viết từ sáng sớm đến giờ còn không viết xong một nửa.
Thấy Kỳ Quân đi tới, Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, câu đầu tiên nói chính là: “Tướng công đói bụng chưa?”
Kỳ Quân nhìn chữ nàng viết, rồi sau đó trên mặt có nụ cười nhợt nhạt: “Những thứ này chậm rãi nhớ là được, không vội nhất thời được.”
Diệp Kiều buông bút, vừa lôi Kỳ Quân đi ăn cơm sáng vừa nói: “Ta viết vào cho đỡ quên. Đúng rồi, vừa rồi nương bảo người nói hôm nay tam đệ về thư viện, chúng ta cơm nước xong đi tiễn hắn đi.”
Kỳ Quân đồng ý, sau khi hai người ăn xong lập tức ra cửa đến tiền viện.
Thư viện Kỳ Minh vốn nghỉ ba ngày, bởi vì lần trước mưa to, rất nhiều học sinh không về nhà nên lần này mới kéo dài tới năm ngày.
Năm ngày vừa trôi qua, Kỳ Minh lập tức phải đúng hạn đi.
Dĩ nhiên Liễu thị vô cùng không nỡ, nhưng mà không muốn chậm trễ việc học của Kỳ Minh, chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu tiễn hắn, còn bọc cho hắn một tay nải lớn để ở trên xe bò, nói: “Chỗ này là đồ dùng mùa đông, chăn bông cũng mới tìm người làm, nhớ rõ chưa. Bên trong còn có chút bánh đậu đỏ, con cho bạn cùng trường và tiên sinh mỗi người một phần.”
Kỳ Minh đáp lại, có chút không kiên nhẫn đối với việc Liễu thị nhắc mãi.
Thường thường hài tử rời nhà càng sớm càng hiểu được lòng của cha nương, Kỳ Minh lôi tay Liễu thị an ủi: “Nương, chỉ gần tháng nữa con sẽ trở lại, rất mau thôi, đến lúc đó ăn tết có thể nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày, không chừng đến lúc đó nhi tử đã có thể được tiến cử thi huyện đấy.”
Tuy rằng trong lòng Liễu thị vẫn không nỡ, nhưng mà trên mặt cũng mang theo ý cười, làm Kỳ Minh an tâm.
Kỳ Chiêu cho Kỳ Minh một bao thịt khô, Kỳ Quân tặng một thùng sách mình phê bình qua, đều để lên xe bò làm Kỳ Minh mang đi.
Chờ hắn đi xa, Liễu thị nghiêng người rớt nước mắt, dỗ một thời gian mới dỗ đươcj tốt, đợi cảm xúc của bà bình phục mấy nhi tử nhi tức mới trở về.
Tống quản sự sớm chờ ở đó, Kỳ Quân cùng ông đi phòng nhỏ nói chuyện, Diệp Kiều chuẩn bị tiếp tục đi viết chữ.
Lúc này nghe Tiểu Tố nói: “Nhị thiếu nãi nãi, nữ nhi Đổng quản sự nói muốn gặp ngài, lúc này đã chờ ở chỗ người gác cổng đấy.”
Diệp Kiều lập tức nhìn về phía từng bồn hoa bị đặt ở trong viện kia, nghĩ rồi nghĩ, nói với Tiểu Tố:” Mời nàng vào đi.”
“Vâng.”
Khi Đổng thị vào cửa, liếc mắt một cái đã thấy được Diệp Kiều ngồi xổm bên cạnh chậu hoa.
Bước chân dừng một chút, trên mặt Đổng thị mang theo ý cười đi qua.
Năm nay Đổng thị hơn hai mươi tuổi, nhưng mà có khuôn mặt tròn tròn, nhìn nhỏ tuổi hơn thực tế không ít.
Nàng là nữ nhi của Đổng Đại, gả cho chưởng quầy hiệu thuốc, xem như hoàn toàn là người dưới trướng Kỳ gia, nói chuyện làm việc đều phải cố kỵ chủ nhân, nếu không Kỳ Quân cũng sẽ không cho phép nàng nói chuyện với Diệp Kiều.
Ở trước khi tới, Đổng thị đã hỏi thăm cách làm người của Diệp Kiều, biết là người hiền lành dễ ở chung, mà Đổng thị hoạt bát hướng ngoại, không có quá nhiều suy nghĩ, biết Diệp Kiều dễ ở chung trong lòng cũng thấy vui mừng.
Nhưng mà dù sao cũng là chủ nhân của mình, Đổng thị nói chuyện cũng mang theo chút cẩn thận: “Đổng thị gặp qua nhị thiếu nãi nãi.”
Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn nàng, buông tay đặt trên cánh hoa dược liệu, phủi phủi tay đứng lên, cười nhìn nàng: “Kêu ta Kiều Nương đi, ngươi chính là nữ nhi của Đổng quản sự?”
“Đúng, ta tên là Xuân Lan.” Đổng thị nhìn Diệp Kiều, cười nói: “Kiều Nương thích những hoa này?”
Diệp Kiều gật đầu, nghe nàng nói hoa dược liệu, trong mắt có chút nóng bỏng: “Đều rất tốt, nhưng mà có vài cây ta còn không biết trồng như thế nào.”
Từ nhỏ Đổng thị đã giao tiếp với dược liệu, nói yêu mê dược cũng không quá, nghe xong Diệp Kiều nói, nàng có tâm giao hảo, lập tức đi lên phía trước nói cho Diệp Kiều tập tính và phương pháp chăm sóc đám hoa này.
Diệp Kiều vừa nghe đã biết nàng là người thạo nghề, vô cùng vui vẻ, hai người rất nhanh đã cùng nhau tiến đến, đổi tới đổi lui một đống hoa, ngôn ngữ cũng từ xa lạ đến quen thuộc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ khi Kỳ Quân đưa Tống quản sự ra cửa, đã nhìn thấy hai nữ nhân ngồi ở trước bàn, nói vui vẻ về một chậu hoa.
Nhìn thấy bọn họ ra, Diệp Kiều cười đứng dậy, trước nói với Tống quản sự câu: “Tống quản sự trên đường cẩn thận.” Tống quản sự đáp lễ, Diệp Kiều cười gật đầu với ông, lập tức chuyển mắt về phía Kỳ Quân, trong mắt mang theo chút vui vẻ: “Tướng công, ta có việc muốn thương lượng với chàng!”
Kỳ Quân đầu tiên nhìn theo Tống quản sự rời đi, khẽ gật đầu với Đổng thị hành lễ cho mình, lúc này mới nhìn về phía Diệp Kiều, mặt mày dịu dàng: “Chuyện gì?”
Diệp Kiều ngẩng đầu, ý cười tươi đẹp: “Chúng ta vừa mới nghiên cứu, những hoa này vẫn phải trồng trên mặt đất mới được.” Nói rồi, duỗi tay chỉ chỉ.
Kỳ Quân theo phương hướng Diệp Kiều chỉ nhìn qua, Đổng thị lắc mình tránh ra, Kỳ Nhị Lang lập tức thấy được hoa dược liệu trước mắt.
Những hoa này đưa tới mấy ngày rồi, nhưng mà vẫn luôn là Diệp Kiều coi chừng, chưa từng động.
Kỳ Quân lập tức hỏi: “Muốn trồng ở nơi nào?”
Đổng thị nghe vậy, nhìn xung quanh, trong mắt lộ ra chút đáng tiếc.
Dù sao thì Đổng thị cũng không thể hoàn toàn biết được những hoa dược liệu đó có tác dụng cụ thể gì, nhưng mà bên trong một số hoa có thể ngưng thần định khí, còn có một hoa xinh đẹp, chỉ là phần lớn mảnh mai không dễ nuôi sống, trồng ở trong viện nhà mình chăm sóc thật tốt mới được.
Chỉ là Đổng thị nhìn thấy nơi có thể trồng trong cái viện này đã bị hoa cỏ lấp đầy, cho dù là hoa dược liệu đẹp nhất cũng không đẹp bằng những hoa cỏ đó.
Đổng thị suy đoán những thứ mình đưa tới đó khả năng phải trồng ở bên ngoài, nhìn sắp bắt đầu mùa đông, không ai coi chừng, hoa dược liệu hơn nửa sẽ phải chết thôi.
Đáng tiếc.
Lúc này, nghe Diệp Kiều nói: “Trồng ở trong viện chúng ta được không?”
Ở trong mắt Diệp Kiều, những hoa kia xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng mà trên cơ bản là không có tác dụng gì.
Hoa dược liệu khác, bên trong có một số hoa có thể giúp tướng công bổ cơ thể, còn có một số hoa có thể trị bệnh, dĩ nhiên phải chăm sóc thật tốt rồi.
Diệp Kiều cũng không nói dối, nói thẳng: “Hiện tại tướng công chàng muốn dưỡng cơ thể, dù thế nào đi chẳng nữa thì những hoa dược liệu này cũng tốt hơn.”
Nhưng mà Kỳ Quân hoàn toàn không để ý lý do của nàng là cái gì, thấy Diệp Kiều thích thì gật đầu, biểu cảm lúc cúi đầu dịu dàng: “Hôm nay bảo người đến thu dọn, nàng cũng không cần luôn nhìn chằm chằm, bên ngoài lạnh lắm, sớm đi vào nghỉ ngơi.”
Trên mặt Diệp Kiều có ý cười: “Vậy chàng phải đi ra ngoài sao?”
“Có chuyện muốn đi tìm cha một chuyến, yên tâm, buổi trưa ta sẽ trở về.”
“Ta chờ chàng ăn cơm.”
“Được.”
Kỳ Quân buộc cổ áo lại, xoay người ra cửa viện, đi không bao xa nói: “Tiểu Tố, lại đây.”
Tiểu Tố lập tức ném chổi chạy tới, quy củ đứng, không hề có chút động tác dư thừa nào khác.
Âm thanh Kỳ Quân nhàn nhạt: “Trong viện trồng hoa, có thể chuyển đến trong vườn bên ngoài thì chuyển, để lại chỗ cho Kiều Nương.”
Tiểu Tố sửng sốt một chút, nàng nhớ kỹ nhị thiếu gia bình thường cũng rất thích cả vườn hoa hồng này, sợ mình hiểu sai ý, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn Kỳ Quân hỏi: “Chuyển hết?”
Kỳ Quân nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”
“Có một số hoa không chuyển được...”
“Vậy nhổ bỏ.”
Tiểu Tố không hề hỏi, liên tục gật đầu đồng ý, lúc này lập tức nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân truyền đến.
Vào đông, ăn mặc xiêm y dày, đi giày đáy giày cũng dày, đạp lên trên đường lát đá vang lên âm thanh ‘lộc cộc’ thanh thúy.
Kỳ Quân quay đầu nhìn, nhìn thấy là Diệp Kiều chạy tới, trên mặt tái nhợt của nam nhân hiện lên một nụ cười, duỗi tay đỡ lấy nàng: “Chậm một chút, sao mà sốt ruột như vậy?”
Diệp Kiều thở phì phò, trời lạnh làm hơi ra khỏi miệng nàng biến thành sương trắng.
Cũng không trả lời Kỳ Quân, Diệp Kiều đầu tiên nhìn xung quanh một cái, phát giác trừ bỏ Tiểu Tố ra không còn người ngoài, thì lập tức đầu nhìn hắn, nắm lấy cổ áo hắn bảo hắn khom lưng, mình thì nhón chân, môi mềm mại chạm vào ở trên má hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Kiều: Thành thân khá tốt, nhưng mà chuyện nhiều quá, vừa rồi thiếu chút nữa đã quên.
Đổng thị: Đã quên cái gì?
Diệp Kiều: Chào tạm biệt trước khi đi.
Đổng thị:... A?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro