[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương

Chương 20

2024-11-12 08:29:15

Trên người Kỳ Quân luôn lạnh lùng, Diệp Kiều thì khác, cho dù lúc nào cũng ấm áp dễ chịu.

Trong nháy mắt môi đụng vào gương mặt của nam nhân, có chút nóng, nóng làm Kỳ Quân cảm thấy có khí nóng khó hiểu.

Chỉ là Diệp Kiều cũng không phải thật sự có việc muốn tìm hắn, không đợi Kỳ Quân phản ứng, Diệp Kiều giống như đã hoàn thành nhiệm vụ nào đó, ôm lò sưởi tay, lộc cộc chạy trở về.

Tới mau đi mau, như một cơn gió.

Tuy rằng Tiểu Tố không phải lần đầu nhìn thấy hai vị này thân cận, nhưng lúc này vẫn bị ngượng đỏ mặt.

Thấy Kỳ Quân không nói không động, Tiểu Tố cũng không ở nơi này trêu chọc, xách theo cây chổi chạy ra xa.

Kỳ Quân sờ sờ chỗ còn ấm áp trên mặt, suy nghĩ một hồi mới phản ứng lại, mình đã dạy nàng.

Đó gọi là một chuyện nhỏ phu thê phải làm khi tạm biệt, trước nay Kiều Nương nhớ kỹ lời hắn nói ở trong lòng.

Kỳ Quân cảm thấy đầu mình bị chia làm hai nửa, một nửa ghét bỏ mình lừa dối nương tử, một nửa là ngọt như ăn mật đường.

Khóe miệng nhếch lên, Kỳ Quân nhìn bên trong vườn hoa từ cửa viện, bên trong đúng thật có vài cây hắn thích, thích thì thích do bọn chúng ở lúc trời lạnh còn có thể nở rộ tươi sống.

Nhưng hiện tại thời thế đổi thay, hắn thích bản thân mình sống tốt chứ không phải hắn khi bệnh tật chỉ có thể nhìn ngắm hoa cỏ kia.

Muôn màu muôn vẻ thì sao nào? Chẳng có gì đáng giá bằng Kiều Nương.

Mà Diệp Kiều ở trong viện cảm khái với Đổng thị: “Thành thân là khá tốt, nhưng chuyện phải nhớ thật nhiều nhỉ, không chỉ phí đầu óc còn tốn miệng nữa.”

Vẻ mặt Đổng thị khó hiểu, cũng may rất nhanh hai người đã nói về dược liệu một lần nữa, không khí thân thiện hơn.

Đêm đó, đầu năm nay rơi một trận tuyết đầu mùa đầu tiên, như vậy cũng coi như chính thức vào đông.

Theo thời tiết lạnh dần, chậu than trong phòng từ một cái biến thành hai cái, màn mành trên cửa sổ cũng đổi thành vải dệt càng dày nặng.

Diệp Kiều trồng hoa một lần nữa, Đổng thị cũng thường tới hỗ trợ nàng, thường xuyên qua lại hai người đã hiểu biết nhau hơn.

Thạch Nha Thảo cũng rất biết tranh đua, làm loại cây duy nhất được nuôi trồng bên trong chậu hoa, mỗi ngày nó được Diệp Kiều ôm phơi nắng nhiều nhất, mấy đóa hoa nhỏ kia vẫn luôn lớn lên không chết, không khô héo, làm Đổng thị cũng chậc chậc bảo lạ.

Kỳ Quân vội hơn trước kia không ít, ngoại trừ phải tính toán chuyện tiệm rượu với Tống quản sự, còn thường thường đi tìm Kỳ phụ, vừa nói là nói cả ngày.

Diệp Kiều đã quen với việc buổi tối túm tay Kỳ Quân ngủ, trước kia sợ bổ quá nhiều cho hắn, hiện tại bởi vì thời gian ban ngày ở chung rất ít, chỉ có thể buổi tối bổ trở về.

Kỳ Quân không hề từ chối việc này, thậm chí còn thích thú.

Chờ đến bắt đầu mùa đông trận tuyết thứ hai ngừng, cuối cùng Kỳ Quân cũng khoan khoái xuống.

Buổi tối khi ăn cơm, Kỳ Quân nói cho Diệp Kiều: “Qua hai ngày tiệm rượu nữa phảii khai trương ở trong thị trấn.”

Gần đây hắn và Kỳ phụ chỉ nói chuyện này.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba huynh đệ Kỳ gia có chuyện cần làm của mỗi người, Kỳ Chiêu quản thôn trang, Kỳ Quân quản cửa hàng, Kỳ Minh một lòng đọc sách.

Cha nương có truyền thống không chia nhà, nhưng mà Kỳ phụ sớm đã có quy củ rồi, tiền thu của ba huynh đệ cho dù bao nhiêu, cho trong nhà một số nhật định, ngoại trừ cái số nhất định này ra là của bọn họ.

Trước mắt chỉ có duy nhất Kỳ Minh không có thu được vào, nhưng mà Kỳ Minh đọc sách giỏi, tiền đồ tươi sáng, trong nhà cũng vui cung phụng hắn.

Lần này cần đến trong thị trấn mở cửa tiệm mới do Kỳ Quân nói muốn mở, Kỳ phụ gật đầu, Tống quản sự đã sớm bàn bạc xong đi theo dõi cửa hàng.

Diệp Kiều cũng nghe nói chuyện này, buông thìa, cười tủm tỉm nói: “Xuân Lan nói với ta, nàng còn kêu ta đi xem náo nhiệt đấy.”

Kỳ Quân nhớ rõ Xuân Lan chính là Đổng thị, hắn gắp cho Diệp Kiều một miếng măng khô, khóe miệng hơi nhếch: “Thoạt nhìn hai người các nàng nói chuyện rất vui vẻ.”

Diệp Kiều gật đầu, Đổng thị làm người sang sảng hào phóng, hơn nữa rất giỏi trong phương diện dược liệu, Diệp Kiều cũng có học được từ chỗ nàng vài thứ, tính tình hai người hợp nhau, ở chung vô cùng hòa hợp.

Hiện tại tướng công nhà mình đã không còn dáng vẻ bệnh tật hơi thở mong manh giống như lúc trước, nhưng mà dựa vào hiệu quả bồi bổ cơ thể của nàng vẫn chậm. Nếu tương lai bị bệnh, vẫn phải dùng y dùng thuốc, hiện tại Diệp Kiều muốn phòng khi chưa xảy ra.

Trong đầu nghĩ chuyện này, Diệp Kiều có chút không để ý đưa măng khô vào trong miệng.

Cắn một cái, đôi mắt Diệp Kiều lập tức trừng lớn.

Ăn ngon thật...

Kỳ Quân gắp cho nàng một miếng nữa, chậm rãi nói: “Đây là măng mùa đông mới hái xuống, cắt thành miếng, dùng mật ong quay mà thành. Đồ ăn mùa hiện tại ai ăn cũng thấy mới mẹ, nàng thích không?”

Diệp Kiều liên tục gật đầu, nói không thành lời, miệng ăn đến mức phình phình, nhìn trông giống con chuột hamster nhỏ.

Chờ nuốt đồ trong miệng xong, Diệp Kiều cảm khái từ đáy lòng: “Tướng công chàng hiểu thật nhiều.”

Kỳ Quân nhàn nhạt cười, hắn đã có thể thong dong mà tiếp nhận lời ca ngợi của Diệp Kiều.

Lại gắp cho nàng một miếng nữa, nam nhân nói: “Trời bên ngoài giá rét, khi cửa hàng khai trương ta sẽ không đi, ngày đó náo nhiệt thì náo nhiệt, chỉ sợ có không ít người. Đổng thị mời nàng vừa hay cùng nàng đi dạo, ngày mai nói với nương một tiếng là được.”

Thật ra Diệp Kiều không phải người thích xem náo nhiệt, có đi hay không cũng được.

Vẫn chưa nói chuyện, nghe Kỳ Quân nói: “Đã lâu ta không đi hiệu thuốc xem, vừa hay nàngđi dạo thay ta đi.”

Hiệu thuốc?

Vẫn nên đi xem thôi, mấy ngày nay nghe Đổng thị nói, Diệp Kiềuvẫn còn chưa thấy vật thật đâu.

Lời cự tuyệt xoay vòng ở bên miệng lại nuốt trở vào, Diệp Kiều vui mừng đồng ý xuống.

Hôm nay bữa cơm này ăn ngon, buổi tối cũng ngủ say, tới ngày hôm sau, sáng sớm Diệp Kiều đã đến sân Liễu thị.

Liễu thị tuổi cũng đã lớn, ban đêm ngủ ít, lúc Diệp Kiều tới bà đã tụng kinh một lần.

Nghe xong ý đồ đến của nhị nhi tức, Liễu thị gật đầu, dịu dàng nói: “Từ lúc con gả tới nhà của ta, ngoại trừ lần hồi môn đó, cũng không có thấy con ra khỏi cửa. Hiện tại đi ra ngoài nhìn xem cũng tốt. Ta cũng từng gặp nữ nhi Đổng gia rồi, là người lanh lẹ, để nàng đi cùng con ta cũng yên tâm. Lúc đi ra ngoài mặc nhiều một chút, những phấn mặt son môi ta cho con đó sử dụng đi. Trang điểm cho tốt, đừng quá trắng.”

Diệp Kiều đáp lời, nói với Liễu thị vài lời rồi lúc này mới rời đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng nàng không lập tức ra cửa, mà trở về sân, ngồi trước gương đồng chống cằm bắt đầu tự hỏi, như thế nào mới gọi là trang điểm?

Tiểu nhân sâm làm người cũng đã gần một tháng, ăn uống cũng chưa thiếu, nàng cũng có thể hiểu rõ lúc nào nên mặc bộ nào, cái gì mặc bên trong cái gì mặc bên ngoài.

Chỉ là trước nay mặt nàng không có trang điểm, mỗi ngày đều để mặt mộc.

Nàng rất xinh đẹp, ngũ quan tú mỹ, làn da cũng phơi như thế nào vẫn trắng nõn như cũ, chuyện này cũng coi như sinh ra đã đẹp, hơn nữa cơ thể tiểu nhân sâm đầy đủ huyết khí, mặt trắng như tuyết môi đỏ như son, cho dù để mặt mộc cũng đẹp.

Chỉ là Liễu thị nói bảo nàng trang điểm một chút, khiến cho Diệp Kiều cảm thấy khó khăn.

Tiểu nhân sâm nhìn chằm chằm bóng người có chút mơ hồ trong gương đồng một lúc lâu, bắt đầu duỗi tay lục lọi ở hộp trang điểm trong ngăn kéo.

Bởi vì thời điểm nàng gả tới, ngoại trừ vòng vàng trên cổ tay, chưa từng mang thứ khác đến, đồ nơi này đều do Liễu thị đặt mua cho, bởi vì Diệp Kiều không thường dùng nên không cẩn thận xem.

Hiện tại nàng lấy hết chai lọ vại bình trong ngăn kéo ra, cầm lấy một cái hộp phấn mặt sứ men xanh trong đó, mở ra, vẫn chưa nhìn rõ bên trong là cái gì đã bị bụi phấn bay ra làm cho hắt xì.

Cũng may tiểu nhân sâm còn nhớ rõ trước khi hắt xì đóng lắp vào, lúc này mới không làm rơi vãi ra.

Xoa xoa chóp mũi, Diệp Kiều cầm lấy hộp nhìn một lần nữa.

Bên trong phấn mặt màu đỏ thạch lựu, mang theo mùi hoa thực nồng, ngửi lâu thì cảm thấy khá dễ ngửi.

Diệp Kiều cũng không biết dùng như thế nào, nhưng mà nhớ lại vài người mình quen ở trong đầu, Liễu thị, Phương thị, còn có Đổng thị, các nàng cũng dùng một ít phấn thoa mặt, Diệp Kiều dựa vào ký ức, dùng ngón tay dính chút phấn, nhìn bóng người mơ hồ trong gương đồng chớp chớp mắt, lập tức bôi lên trên mặt.

Không nhìn rõ bóng người bên trong gương đồng, chỉ có thể nhìn đại khái, màu sắc cũng không đủ rõ ràng, tiểu nhân sâm cũng không biết chỗ nào chưa bôi chỗ nào đậm chỗ nào nhạt.

Đến lúc sau nàng cảm thấy hình như khá thú vị, buông hộp này xuống, cầm hộp phấn má lên, cảm thấy màu sắc bên trong diễm lệ hơn một chút, dùng ngón tay lấy một chút ra bôi ở trên mặt.

Chờ khi Kỳ Quân xem xong sổ sách về phòng, vừa mở cửa đã ngửi được mùi hương nồng đậm.

Cũng không phải hương vị thơm ngọt trên người Kiều Nương nhà mình luôn mang theo, cũng không phải vị thảo dược Kỳ Quân chẳng may dính lên, mà là mùi đối nồng đậm.

Như mùi hoa, nhưng cũng không rõ là mùi hoa gì.

Kỳ Quân cho rằng Diệp Kiều dọn hoa vào, nên đóng cửa, đi vào phòng trong.

Nhìn thấy bóng dáng Diệp Kiều, Kỳ Quân cởi áo choàng treo ở trên giá, vừa đi vừa nói: “Kiều Nương, phòng bếp nhỏ hầm bồ câu, nàng...”

Âm thanh trong nháy mắt nữ nhân xoay người đột nhiên im bặt.

Diệp Kiều chưa từng ăn canh bồ câu, chớp chớp mắt, đang muốn nói chuyện, đột nhiên bị Kỳ Quân tiến lên vài bước ôm vào trong ngực.

Rồi sau đó, nghe được âm thanh có chút vội vàng của Kỳ Quân truyền đến: “Kiều Nương, nàng bị than dính vào hay là bị phỏng vậy? Có đau hay không?”

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ Quân: Đột nhiên khiếp sợ.

Diệp Kiều: ???

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương

Số ký tự: 0