[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương

Chương 21

2024-11-12 08:29:15

Diệp Kiều nghe xong lời này đầu tiên có chút khó hiểu, mà khi bị nam nhân nâng mặt lên, Diệp Kiều mờ mịt nhìn hắn: “Ta không có bị than dính vào, cũng không bị bỏng...”

Đôi mắt Kỳ Quân cũng thấy được hộp phấn mặt nàng cầm trên tay, biết mình hiểu lầm, ho nhẹ một tiếng, sợ Diệp Kiều ngại ngùn, nên lấy hộp phấn mặt Diệp Kiều cầm trên tay đặt sang một bên, trong miệng nói: “Vừa rồi ta bị hoa mắt, không nhìn rõ ràng, là ta sai.” Nói xong, lập tức muốn chuyển đề tài: “Bên trong phòng bếp nhỏ hầm canh bồ câu, chờ nàng trở về uống cũng được.”

Diệp Kiều rất muốn uống canh bồ câu, thứ chưa từng thử tiểu nhân sâm muốn thử xem.

Chỉ là Diệp Kiều nhìn ra người này khác thường, ngẫm lập tức hiểu rõ, sợ rằng mình vất vả lắm mới trang điểm nhưng tướng công không thích, cái này khiến cho nàng có chút mất mát: “Khó coi?”

Kỳ Quân quan sát hai bên một chút, không nói chuyện.

Nếu nói thật, đương nhiên là... Khó coi.

Kỳ Nhị Lang vẫn luôn chưa từng nghi ngờ vẻ đẹp của nương tử nhà mình, môi hồng răng trắng ngũ quan tú mỹ, lúc Diệp Kiều ở Diệp gia không thích ra cửa chỉ sợ cũng bởi vì nữ nhi nhà nghèo càng xinh đẹp càng nguy hiểm, dáng vẻ này đúng thật dễ khiến người ta thích.

Nữ tử khác cần dùng phấn trang điểm mặt mới có thể có màu da trắng nõn, nhưng mà đối với Diệp Kiều nàng có thể tự bổ cho bản thân, làn da trong trắng lộ hồng, cho dù lúc trước nàng vẫn luôn để mặt mộc cũng đẹp.

Nhưng hiện tại Diệp Kiều dùng phấn mặt bôi mặt mình loang lổ, nhất là hai má đỏ ửng trên gương mặt kia, nhìn giống như oa nhi trên tranh tết, thực sự không thể nói đẹp.

Nhưng mà Kỳ Nhị Lang cũng không nói thẳng, chỉ nói với nàng: “Nàng dùng hơi nhiều chút, mỗi lần dùng phấn mặt này không thể dùng nhiều, một chút là đủ rồi.”

Hai mắt Diệp Kiều vẫn có chút mất mát như cũ: “Có phải ta không cần những thứ này càng tốt hơn hay không?”

Lần này Kỳ Quân không tỏ vẻ tán đồng, ở trong mắt hắn, Kiều Nương nhà mình tốt, đúng thật không cần trang điểm cũng đẹp, nhưng mà nếu Kiều Nương muốn dùng, đương nhiên hắn sẽ không nói lời nói gì mà mặt mộc tốt nhất để làm nàng buồn.

Mọi chuyện chưa bao giờ dùng cái tốt xấu có thể phán đoán, cuối cùng phải xem có thích hay không.

Nương tử thích, đương nhiên hắn ủng hộ vô điều kiện.

Duỗi tay nhéo nhéo vành tai Diệp Kiều, Kỳ Quân nhẹ nhàng nói: “Kiều Nương không cần cái này đã đẹp, dùng thì càng đẹp, nàng đi rửa mặt, ta giúp nàng.”

Diệp Kiều nghe vậy, có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Tướng công, sao chàng biết dùng phấn?”

“Nhìn rồi thì biết thôi, trước kia ta chưa từng chạm vào, nhưng mà khi còn nhỏ thấy nương trang điểm mấy lần, biết đại khái, nếu làm không tốt Kiều Nương nàng chớ có cười ta.” Khi Kỳ Quân nói chuyện, khóe miệng hơi nhếch lên, không hiểu sao khiến cho Diệp Kiều cực kỳ tin tưởng.

Đánh phấn gì đó Diệp Kiều không biết, nghe ý Kỳ Quân, hắn cũng không biết rõ, nhưng mà Diệp Kiều có sự tín nhiệm mù quáng đối với Kỳ Quân, lập tức đứng dậy đi rửa mặt.

Mà ở thời điểm đối diện với chậu nước, bên trong chiếu ra bóng dáng rõ ràng hơn gương đồng nhiều, Diệp Kiều cũng thấy được dáng vẻ hiện tại của mình.

... Đây là yêu tinh từ đâu tới!

Nàng theo bản năng lui về sau một bước, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, trên mặt lập tức đỏ lên, lập tức dùng nước ấm rửa mặt sạch sẽ, nghĩ thầm vừa rồi tướng công không phải không thích, mà bị dọa rồi.

Dáng vẻ này, không dọa người mới lạ.

Chờ thu dọn xong, Diệp Kiều có chút ngượng ngùng trở về, nhìn Kỳ Quân nói: “Tướng công, vừa rồi ta dọa chàng rồi?”

Kỳ Quân đã thay đổi xiêm y, ở trong phòng chờ nàng, thấy nàng trở về, cười nói: “Sao mà ta dễ bị dạo như vậy được.”

Cho dù bị dọa, cũng không thể thừa nhận.

Nam nhân đứng ở trước bàn, vẫy tay với Diệp Kiều: “Lại đây.”

Diệp Kiều lập tức chạy chậm qua ngồi xuống, vô cùng ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn hắn.

Thật ra cũng không chưa từng trang điểm cho ai, Kỳ Quân thậm chí ngay cả chạm cũng chưa chạm qua thứ này, nhưng mà vì Kiều Nương nhà mình, vừa rồi Kỳ Quân đi rửa sạch tay, nhanh chóng nhỡ lại những thứ trước kia mình học trong sách vở, còn cầm phấn mặt bôi vào trên tay, thử rất nhiều lần, lúc này trên mu bàn tay có chút dấu vết, cuối cùng cũng ra được màu kha khá.

Thiên tài học cái gì nhanh, nhưng mà Kỳ Quân không nghĩ tới lại có một ngày mình dùng thứ học được để trang điểm cho kiều nương.

Nhưng tất cả vì Diệp Kiều hắn thấy vui vẻ, đáng giá.

Dù sao Kiều Nương nhà mình mặc mộc đã đẹp sẵn, Kỳ Quân cũng chỉ nhẹ nhàng đánh ở hai má nàng.

Phấn má vốn màu đỏ, thoa một lớp là được rồi, nhưng mà ngoại trừ dùng cái này ra, Kỳ Quân cũng không động vào cái khác.

Lại cầm lấy son môi chấm ở giữa môi nàng, nhẹ nhàng tán ra.

Đây vốn dĩ là một bước cực đơn giản, Kỳ Quân cũng không cảm thấy mình làm tốt, bởi vì hắn không biết cách họa môi cô nương gia người ra thích.

Nhưng mà mặt Diệp Kiều vô cùng kiều diễm, nước da xinh đẹp, làn da trơn trượt, ngũ quan tú lệ, chỉ trang điểm đơn giản đã đẹp rồi.

Đặc biệt là sau khi tô son môi, càng thêm minh diễm, mềm mại...

Đầu ngón tay Kỳ Quân hơi ngừng lại, tầm mắt vốn chuyên chú tinh tế giờ lại giật giật, không tự giác đã ngắm nhìn môi nàng rồi ấn ấn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mềm mại, đỏ tươi.

Kỳ Quân còn có thể nhớ xúc cảm ấm áp thời điểm nàng thơm ở trên má mình.

Kiều Nương cũng không biết suy nghĩ trong lòng Kỳ Quân, thấy trên khuôn mặt tái nhợt của hắn có chút phiếm hồng, không khỏi lo lắng cầm tay Kỳ Quân: “Tướng công, chàng không thoải mái sao?”

Kỳ Quân lập tức buông lỏng tay, chuyển dời ánh mắt, ho nhẹ một tiếng: “Không, không sao.”

Diệp Kiều cũng cảm thấy mạch tượng hắn không có vấn đề gì, chỉ cho là mình hiểu lầm, cười cười với Kỳ Quân, quay đầu nhìn mình trong gương.

Hình ảnh bên trong gương đồng vẫn mơ hồ mông lung như cũ, Diệp Kiều ngó trái ngó phải thấy không rõ, đi tới chậu nước phía trước lâng nữa để sát vào xem.

Cho dù vẫn không lắm rõ ràng, nhưng mà có thể mơ hồ nhìn ra dung mạo bên trong, tươi sáng hơn vừa rồi nhiêù.

Gương mặt Diệp Kiều lập tức đầy ý cười, tiểu nhân sâm cũng thích đẹp, ai không thích mình đẹp chút?

Quay đầu dương môi cười với Kỳ Quân: “Tướng công vẽ thật là đẹp.”

Kỳ Quân vừa mới bình phục tâm tình đã bị gương mặt đầy ý cười xinh đẹp này đớp hồn, cố gắng duy trì sự trầm ổn bình tĩnh ngày thường, nam nhân nói: “Là Kiều Nương đẹp sẵn, đương nhiên trang điểm lên sẽ đẹp rồi.”

Diệp Kiều lắc đầu: “Trang điểm như lúc nãy quả thật quá đáng sợ.”

Kỳ Quân không khỏi cười, kéo tay Diệp Kiều, thay đổi đề tài: “Hình như nàng không thích gương đồng này.”

Trước nay Diệp Kiều đều thẳng thắn thành khẩn với hắn: “Cũng không phải không thích, ngày thường thấy nó bày ở đó cũng khá xinh đẹp, nhưng mà soi người không rõ lắm.”

Gương đồng trong phòng Kỳ Quân là gương đồng lưu hành trên thị trường hiện giờ.

Một mặt bóng loáng, một mặt khắc hoa văn, bảy ở đó như hàng mỹ nghệ tinh xảo, nhưng mà muốn nói soi rõ đúng là không rõ, lúc soi người như tầng sương mù mông lung, mà cái gương trong phòng Kỳ Quân này càng khó nhìn thấy rõ hơn những cái bình thường khác.

Có lẽ bởi vì bản thân Kỳ Quân không phải người thích soi gương, không có nhu cầu đối với gương đồng, mà lúc sau Diệp Kiều cũng chỉ dùng khi vấn tóc, cũng không có ai chú ý nó có thật sự dùng tốt hay không.

Gương đồng như một món đồ cần bày trí trong phòng, bày thì cứ bày ở đó, không có ý định muốn dùng.

Nhưng sau khi Diệp Kiều tới, tất cả mọi thứ trở nên sống động, nên dùng đương nhiên phải dùng.

Hiện tại Diệp Kiều nhắc tới, Kỳ Quân nghĩ rồi nghĩ, nói: “Sau này đổi một cái gương đồng tốt hơn một chút, nhưng mà tốt cũng không thể cực kỳ rõ ràng. Nhưng mà lúc trước nghe người thương đội từng nói, Tây Vực có một loại gương, rõ hơn gương đồng rất nhiều.”

Diệp Kiều nghe thấy cái danh từ mới mẻ: “Thương đội là cái gì?”

Kỳ Quân giải thích nói: “Là thương nhân làm buôn bán với Tây Vực, bọn họ tập kết ở bên nhau tạo thành thương đội, mang đồ vật của chúng ta ra ngoài, mua đồ vật bên ngoài trở về, kiếm giá chênh lệch ở trung gian, trước nay thu lợi rất nhiều, nhưng mà nguy hiểm cũng không kém.”

Diệp Kiều dốt đặc cán mai đối với chuyện trên thương trường, có tiền kiếm đương nhiên vui vẻ, nhưng mà có nguy hiểm tóm cũng không tốt: “Có nguy hiểm, tướng công không được đi.”

“Chỉ nhờ bọn họ đi mua chút đồ vật, không chỉ có gương của nàng, còn có một số vật trang trí bên trong tiệm rượu cũng phải tìm bọn họ mang đến.” Kỳ Quân cũng không nói tỉ mỉ, nhưng mà cũng đủ để Diệp Kiều an tâm.

Chỉ là ở trong lòng nam nhân, thương đội là chuyện sớm hay muộn, thậm chí hắn đã chuẩn bị sau này có tiền vốn, tự mình xây dựng một cái.

Trừ cái này ra, rất nhiều chuyện hắn sẽ lục tục làm tiếp.

Chỉ là một cái tiệm rượu rực rỡ cũng không thể làm Kỳ gia có được thêm nhiều sự che chở.

Kỳ Minh có thể thi đậu công danh đương nhiên tốt, nhưng mà việc khoa cử khảo thí này không ai biết trước được, có thể trúng hay không ngoại trừ xem năng lực còn phải xem ý trời, thậm chí tới lúc cuối cùng còn phải xem sự yêu thích của Hoàng Thượng, thật sự là khó đoán.

Kỳ Quân sẽ trợ giúp cho Kỳ Minh vì tương lai của hắn, nhưng mà chuyện khác vẫn phải dựa vào chính mình.

Hiện giờ thương nhân đã không còn chịu kỳ thị, thậm chí rất nhiều thời điểm còn có thể nhận được chút ưu đãi, nhưng Kỳ Quân hiểu rõ, muốn lấy được chỗ tốt từ trên con đường thương nhân này, chỉ có mấy cái cửa hàng nhỏ thì không được.

Chuyện hắn phải làm còn rất nhiều, đi bước một, tóm là phải che chở cho mình và Kiều Nương tốt.

Nắm thật chặt tay Diệp Kiều, Kỳ Quân nhẹ giọng nói: “Ta vẽ mày cho nàng nhé.”

Diệp Kiều cười gật đầu: “Được.”

Ngẩng đầu nhìn Kỳ Quân, Diệp Kiều nhìn người này chuyên chú cầm thanh mực vẽ mày cho mình, càng nhìn càng cảm thấy Kỳ Quân đẹp.

Diệp Kiều cố gắng nhớ lại dáng vẻ mình học được gần đây.

Hình dáng rõ ràng, hai mắt tỏa sáng, tóm là đẹp.

Nữ nhân có thể cảm nhận được xúc cảm bị thanh mực tinh tế quét ở trên mày, chờ khi vẽ xong, Diệp Kiều nhẹ giọng hỏi: “Xong rồi?”

Kỳ Quân nghiêm túc cầm khăn ướt ở bên cạnh, xoa xoa lông mày nàng: “Còn chưa xong, chờ một chút.”

Đồng thời nam nhân thở dài ở trong lòng, phu thê cổ nhân cho rằng vẽ mày là chuyện rất thân mật, nhưng mà thật sự làm thì mới biết khó khăn hơn đánh phấn nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thông thường những nam nhân có thể vẽ mày đó, chắc bọn họ có một đôi tay không run khéo léo, mới có thể vẽ lông mày đối xứng.

Cũng may hôm nay vận khí Kỳ Quân không tồi, nhìn hai lần đã vẽ tốt, tuy rằng không nói rất đẹp, nhưng hắn vẽ nhạt cũng coi như không vấn đề gì.

Hắn cảm khái lần nữa, có nương tử đẹp thật là may mắn, mặt mộc không cần tốn công trang điểm

Chỉ là trên mặt Kỳ Quân thể hiện ra vẻ bình tĩnh, giống như chỉ làm việc nhỏ, chờ sau khi Diệp Kiều vui vẻ ra cửa, Kỳ Quân khoác thêm áo khoác lần nữa, lấy lò sưởi tay, đi ra cửa đến sân Liễu thị.

Như thế nào cũng phải tìm Liễu thị tìm người biết trang điểm tới dạy Kiều Nương, không cần biết là Kiều Nương học hay mình học.

Dù sao thì Kỳ Nhị Lang thật sự không cách nào bảo đảm sau này mình có thể may mắn vẽ đối xứng...

Diệp Kiều ngồi trên xe bò, Đổng thị và Lưu bà tử đi cùng nàng.

Liễu thị đặc biệt phái Lưu bà tử đi theo, nàng cảm thấy tính tình Diệp Kiều dịu dàng, lần đầu ra cửa nếu tất cả không sao cả thì được, nhưng nếu gặp phải chuyện phiền phức, tức phụ mềm mại ngoan ngoãn nhà mình này dễ dàng bị người hù dọa, nên bảo Lưu bà tử đi theo cũng để bảo vệ.

Diệp Kiều và Lưu bà tử cũng quen thuộc nhau, lúc trước hồi môn chính là bà đi theo, lúc này vẫn là bà. mới vừa lên xe Diệp Kiều đã chia điểm tâm mang theo cho các nàng.

Lưu bà tử nhìn kỹ xem, nhìn ra đây là mấy miếng bánh Dụ Phấn đoàn, dùng khoai sọ phơi khô mài thành bột rồi thêm bột mì nặn thành vỏ, bên trong dùng thịt gà làm nhân. Nói là điểm tâm chứ thật ra giống món chính hơn.

Người trong nhà biết làm cái này không nhiều lắm, bên ngoài cũng không dễ mua, chỉ có đầu bếp của mấy cái tửu lầu trong thị trấn mới có tay nghề này.

Thoạt nhìn lúc trước mọi người đồn tiệm rượu của nhị thiếu gia làm ăn buông bán với tửu lầu là sự thật.

Lưu bà tử vẫn luôn đi theo Liễu thị, nhiều ít cũng biết một ít chuyện trong nhà, cho dù đoán được cũng chỉ sẽ vui mừng cho nhị thiếu gia nhà mình.

Vẫn luôn nghe Liễu thị trong lén lút nhắc mãi, nói Diệp Kiều là người có phúc khí, không chỉ có phúc khí của mình, còn có thể chia phúc khí cho Kỳ Quân.

Lưu bà tử mê tín, đương nhiên đối đãi với Diệp Kiều càng thêm cung kính.

Đổng thị thì khác, nàng không nhìn ra cái này có cái gì khác biệt, nhưng mà cảm thấy hương vị ngon, nhớ chút nữa phải nói với Diệp Kiều những phương pháp chăm sóc hoa dược liệu đó, khiến cho nàng có chút thất thần.

Nhưng mà Diệp Kiều không có đặt lực chú ý ở trên người các nàng, chỉ lo ăn Dụ Phấn đoàn, sờ sờ bụng, vẻ mặt thỏa mãn.

Khoảng cách từ Kỳ gia đến thị trấn không tính gần, cũng may trên đường là đường lớn, bằng phẳng trống trải, xe bò đi cũng nhanh.

Ăn xong không lâu thì cũng đã tới nơi rồi.

Diệp Kiều vén mành lên nhìn ra bên ngoài, cảm giác đường phố nơi này phồn hoa hơn nhiều, hai bên còn có vài người bán hàng rong, cửa hàng cũng mở rất nhiều, mà tiệm rượu Kỳ gia thì mở ở đầu phố cách đó không xa.

Đổng thị ở một bên kéo Diệp Kiều nói: “Đây là đoạn đường tốt, sợ rằng mua đất cũng không dễ dàng, tất nhiên làm ăn sẽ khấm khá.”

Lời này có một nửa là nịnh hót, một nửa là thiệt tình.

Hiện giờ đã sớm không phải “Rượu thơm không sợ hẻm sâu”, triều đình cổ vũ thương nghiệp phát triển, các loại cửa hàng càng mở càng nhiều.

Đổng thị và tướng công hắn kinh doanh hiệu thuốc Kỳ gia, tuy nói con đường cũng không tồi, nhưng còn lâu mới phồn hoa bằng nơi này.

Có chút hâm mộ nhìn, trong lòng Đổng thị tính toán nên bảo tướng công nhà mình đến chỗ chủ nhân, không thể chỉ nhìn người khác ăn thịt mình ăn canh.

Tống quản sự mặt đầy ý cười đứng ở cửa, chờ giờ lành, nhìn thấy xe Kỳ gia tới vội vàng đi đón: “Nhị thiếu nãi nãi chậm một chút.” Rồi sau đó quay đầu nói với tiểu nhị: “Nhanh đi dọn cái ghế tới, đỡ nhị thiếu nãi nãi xuống xe.”

Diệp Kiều vén mành ra, cũng không có bảo người đỡ, tự mình dẫm lên ghế xuống xe, giương mắt nhìn nhìn Tống quản sự, cười nói: “Tống quản sự, tướng công để cho ta tới nhìn không chậm trễ chuyện của ông chứ?”

Mà ở thời điểm Diệp Kiều xuống, trong lòng Tống quản sự có chút kinh ngạc, đây là lần đầu ông nhìn thấy Diệp Kiều dùng phấn trang điểm, không nghĩ tới sẽ dung mạo xuất chúng như vậy.

Kỳ Quân luôn nhìn thấy Diệp Kiều, đương nhiên không phát giác ra Diệp Kiều có sự thay đổi, nhưng mà Tống quản sự cũng không thường thấy nàng, đột nhiên vừa thấy lập tức cảm thấy thay đổi rất lớn.

Trừ bỏ sắc mặt, còn có khí chất, không nhìn ra sự nghèo khổ lúc trước, ngược như kiều nương tử ngâm trong vại mật lớn lên.

Nhưng Tống quản sự không nhìn nhiều lắm, rất nhanh đã chuyển dời tầm mắt, trên mặt mang nụ cười, nói: “Không chậm trễ không chậm trễ, vẻ mặt hôm nay của nhị thiếu nãi nãi cũng thật tốt, mau tới bên trong ngồi.” Đang nói, Đổng thị và Lưu bà tử cũng đi theo xuống, Tống quản sự cười tiếp đón tiểu nhị: “Mang vài vị khách quý đi lầu hai, chuẩn bị trà ngon.”

Nhưng mà ngay khi Diệp Kiều đến bên cửa sổ lầu hai ngồi xuống, lập tức từ cửa sổ nhìn thấy có bốn năm người đi bên này, nhìn qua có chút hùng hổ.

Diệp Kiều có chút tò mò: "Những người kia cũng tới xem náo nhiệt sao?”

Đổng thị nhìn thoáng qua, giữa mày hơi nhíu: “Không giống xem náo nhiệt, trông du côn không có việc gì tới gây chuyện vậy.”

Rất mau, lời Đổng thị nói đã được chứng minh, những người đó đứng ở trước cửa hàng, tên dẫn đầu rống to một tiếng: “Tôn chưởng quầy chúng ta nói, cửa hàng này của các ngươi gây trở ngại phong thuỷ tiền trang Tôn gia, nếu muốn mở, lấy tiền ra trước đã!”

Lời này vừa nói ra, Đổng thị thấp giọng nói: “Quả nhiên không có việc gì tới gây chuyện, nhà ai trước khi gây chuyện tự báo gia môn?”

Nếu không phải ngu ngốc, chính là mang ý xấu muốn đổ tội.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương

Số ký tự: 0