[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 47:
2024-11-12 08:29:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho tới bây giờ Kỳ Quân luôn nói rõ ràng mọi chuyện với Diệp Kiều Diệp Kiều hiểu được nên cũng không nói nhiều nữa mà lại bóc trứng luộc cho Kỳ Quân, nói: “Tướng công, cho chàng ăn.”
Thấy Diệp Kiều chăm sóc mình, mặt mày Kỳ Quân trở nên dịu dàng, dùng đầu đũa chia trứng luộc trắng làm đôi.
Trên lòng đỏ trứng đặt một miếng rau, người đàn ông vừa gắp trứng vừa hỏi: “Nghĩ thế nào mà lại bóc trứng cho ta ăn?” Bình thường việc mà Diệp Kiều không kiên nhẫn nhất chính là bóc vỏ trứng, nhiệm vụ này thường đều do Kỳ Quân làm.
Diệp Kiều cười khanh khách nhìn hắn bỏ trứng vào miệng, mềm mại trả lời: “Tướng công, chàng đã từng nói là trứng gà luộc này nhiều dinh dưỡng nhất, tối qua chàng đã vất vả nhiều rồi, tất nhiên phải bổ sung một chút.”
Kỳ Quân:...
Lời này vừa nói ra, Kỳ Quân đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng không lên không xuống được, thật vất vả mới nuốt vào liền ho vài tiếng, uống một ngụm trà mới xem như đè xuống.
Kỳ Quân khó khăn bình tĩnh lại bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Diệp Kiều, hắn hơi bất đắc dĩ nói: “Kiều nương, sau này trước khi nói lời này thì nói cho ta biết một tiếng trước đi.”
Tiểu nhân sâm cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, vốn gần đây Kỳ Quân bận rộn nhiều việc, khó khăn lắm hôm qua mới có nửa ngày nghỉ ngơi, Diệp Kiều thấy hắn tắm rửa quần áo mở ra, vì tình mà nghĩ giúp hắn một lần, quần áo đều bị xé toạc, tướng công nhà mình mệt cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nếu Kỳ Quân đã bảo không thể tùy tiện nói vậy nàng cũng ngoan ngoãn ghi nhớ, nhưng vẫn thúc giục Kỳ Quân ăn nốt nửa quả trứng luộc còn lại.
Chờ sau khi ăn sáng xong, Kỳ Quân chuẩn bị ra cửa, Diệp Kiều liền kiễng mũi chân lên thơm một cái vào má hắn, sau đó đứng ở cửa nhìn Kỳ Quân rời đi, trong lòng tính toán thời gian rồi khoác áo choàng ôm chậu hoa liền đi theo ra ngoài.
Tuy nói trong khoảng thời gian này Kỳ Quân vẫn chưa bị sốt cao sau khi bồi bổ quá mức nhưng Diệp Kiều vẫn cẩn thận như cũ.
Trước kia ban ngày hoặc là Diệp Kiều đi đến chỗ Liễu thị dạo một vòng, hoặc là ở lại trong phòng chái luyện chữ đọc sách. Nhưng bây giờ thỉnh thoảng nàng lại đi lại trong vườn, chỉ vì có thể đứng từ xa nhìn Kỳ Quân trong thư phòng, sợ tướng công nhà mình đột nhiên xảy ra chuyện thì mình lại không có ở đó.
Nàng cũng không đi vào vì sợ ảnh hưởng đến Kỳ Quân làm việc. Tuy nhiên Diệp Kiều cũng sẽ không cách quá xa, thường xuyên sau khi Kỳ Phương rời đi liền ôm Thạch Nha Thảo đi theo, vừa cho Thạch Nha Thảo phơi nắng vừa canh giữ tướng công nhà mình.
Kỳ Quân cũng không biết những chuyện này, nếu không phải hôm nay hắn nhớ tới sổ sách để quân trong phòng không mang theo thì chỉ sợ còn có thể hoàn toàn không biết gì.
Diệp Kiều cũng không ngờ Kỳ Quân sẽ đi rồi lại trở về. Hai người một người đứng ở hành lang bên ngoài thư phòng, một người đứng ở hoa viên, lúc bốn mắt nhìn nhau đột nhiên không còn thanh âm.
Kỳ Quân há miệng, chậm rãi hỏi: “Kiều nương, sao nàng lại ra sớm như vậy?”
Diệp Kiều chớp chớp mắt, nhẹ giọng trả lời: “Ta hơi lo lắng cho nên đến nhìn chàng một chút.”
Thật ra Kỳ Quân cũng không biết vì sao Diệp Kiều đột nhiên lo lắng cho mình như vậy, nhưng nhìn thấy sự quan tâm của nương tử đối với mình, cho dù là ai thì trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Hắn đi tới, đặt lò sưởi của mình vào trong tay Diệp Kiều, giọng nói mang theo ý cười: “Ta không có gì đáng ngại. Kiều Nương không cần lo lắng. Hay là như vậy, từ giờ trở đi mọi việc ta đều sẽ xử lý trong phòng nhỏ trong viện chúng ta, thư phòng này chờ thời tiết ấm áp thì lại tới, được không?”
Cho tới bây giờ Kỳ Quân luôn nói rõ ràng mọi chuyện với Diệp Kiều Diệp Kiều hiểu được nên cũng không nói nhiều nữa mà lại bóc trứng luộc cho Kỳ Quân, nói: “Tướng công, cho chàng ăn.”
Thấy Diệp Kiều chăm sóc mình, mặt mày Kỳ Quân trở nên dịu dàng, dùng đầu đũa chia trứng luộc trắng làm đôi.
Trên lòng đỏ trứng đặt một miếng rau, người đàn ông vừa gắp trứng vừa hỏi: “Nghĩ thế nào mà lại bóc trứng cho ta ăn?” Bình thường việc mà Diệp Kiều không kiên nhẫn nhất chính là bóc vỏ trứng, nhiệm vụ này thường đều do Kỳ Quân làm.
Diệp Kiều cười khanh khách nhìn hắn bỏ trứng vào miệng, mềm mại trả lời: “Tướng công, chàng đã từng nói là trứng gà luộc này nhiều dinh dưỡng nhất, tối qua chàng đã vất vả nhiều rồi, tất nhiên phải bổ sung một chút.”
Kỳ Quân:...
Lời này vừa nói ra, Kỳ Quân đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng không lên không xuống được, thật vất vả mới nuốt vào liền ho vài tiếng, uống một ngụm trà mới xem như đè xuống.
Kỳ Quân khó khăn bình tĩnh lại bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Diệp Kiều, hắn hơi bất đắc dĩ nói: “Kiều nương, sau này trước khi nói lời này thì nói cho ta biết một tiếng trước đi.”
Tiểu nhân sâm cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, vốn gần đây Kỳ Quân bận rộn nhiều việc, khó khăn lắm hôm qua mới có nửa ngày nghỉ ngơi, Diệp Kiều thấy hắn tắm rửa quần áo mở ra, vì tình mà nghĩ giúp hắn một lần, quần áo đều bị xé toạc, tướng công nhà mình mệt cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nếu Kỳ Quân đã bảo không thể tùy tiện nói vậy nàng cũng ngoan ngoãn ghi nhớ, nhưng vẫn thúc giục Kỳ Quân ăn nốt nửa quả trứng luộc còn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ sau khi ăn sáng xong, Kỳ Quân chuẩn bị ra cửa, Diệp Kiều liền kiễng mũi chân lên thơm một cái vào má hắn, sau đó đứng ở cửa nhìn Kỳ Quân rời đi, trong lòng tính toán thời gian rồi khoác áo choàng ôm chậu hoa liền đi theo ra ngoài.
Tuy nói trong khoảng thời gian này Kỳ Quân vẫn chưa bị sốt cao sau khi bồi bổ quá mức nhưng Diệp Kiều vẫn cẩn thận như cũ.
Trước kia ban ngày hoặc là Diệp Kiều đi đến chỗ Liễu thị dạo một vòng, hoặc là ở lại trong phòng chái luyện chữ đọc sách. Nhưng bây giờ thỉnh thoảng nàng lại đi lại trong vườn, chỉ vì có thể đứng từ xa nhìn Kỳ Quân trong thư phòng, sợ tướng công nhà mình đột nhiên xảy ra chuyện thì mình lại không có ở đó.
Nàng cũng không đi vào vì sợ ảnh hưởng đến Kỳ Quân làm việc. Tuy nhiên Diệp Kiều cũng sẽ không cách quá xa, thường xuyên sau khi Kỳ Phương rời đi liền ôm Thạch Nha Thảo đi theo, vừa cho Thạch Nha Thảo phơi nắng vừa canh giữ tướng công nhà mình.
Kỳ Quân cũng không biết những chuyện này, nếu không phải hôm nay hắn nhớ tới sổ sách để quân trong phòng không mang theo thì chỉ sợ còn có thể hoàn toàn không biết gì.
Diệp Kiều cũng không ngờ Kỳ Quân sẽ đi rồi lại trở về. Hai người một người đứng ở hành lang bên ngoài thư phòng, một người đứng ở hoa viên, lúc bốn mắt nhìn nhau đột nhiên không còn thanh âm.
Kỳ Quân há miệng, chậm rãi hỏi: “Kiều nương, sao nàng lại ra sớm như vậy?”
Diệp Kiều chớp chớp mắt, nhẹ giọng trả lời: “Ta hơi lo lắng cho nên đến nhìn chàng một chút.”
Thật ra Kỳ Quân cũng không biết vì sao Diệp Kiều đột nhiên lo lắng cho mình như vậy, nhưng nhìn thấy sự quan tâm của nương tử đối với mình, cho dù là ai thì trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Hắn đi tới, đặt lò sưởi của mình vào trong tay Diệp Kiều, giọng nói mang theo ý cười: “Ta không có gì đáng ngại. Kiều Nương không cần lo lắng. Hay là như vậy, từ giờ trở đi mọi việc ta đều sẽ xử lý trong phòng nhỏ trong viện chúng ta, thư phòng này chờ thời tiết ấm áp thì lại tới, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro