[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 48:
2024-11-12 08:29:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bình thường phòng nhỏ dùng để tiếp khách, sở dĩ Kỳ Quân di chuyển đến thư phòng là vì ban ngày sợ quấy rầy sự yên tĩnh của Diệp Kiều, hiện tại dịch chuyển về cũng là vì thành toàn cho tình cảm quan tâm của nương tử đối với mình.
Đương nhiên Diệp Kiều cũng vui vẻ gật đầu với hắn rồi lại đặt lò sưởi trở lại trong tay Kỳ Quân: “Tướng công, chàng cầm đi, ta không sợ lạnh.”
Kỳ Quân cũng không từ chối liền nhận lại.
Lúc này, từ xa truyền đến một loạt tiếng cười trong trẻo của trẻ con.
Diệp Kiều quay đầu lại liền nhìn thấy Phương thị đang bế Tiểu Thạch Đầu đi dạo trong vườn.
Tuy rằng Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ tuổi nhưng ánh mắt rất nhanh nhạy, Diệp Kiều lại mặc một chiếc choàng đỏ thẫm, nhìn vào rất dễ nhận, cậu bé vỗ tay gọi: “Thím Hai!”
Diệp Kiều nghe vậy trên mặt cũng nở nụ cười.
Nàng đặt Thạch Nha Thảo xuống, Diệp Kiều đi qua sờ sờ mặt Tiểu Thạch Đầu: “Thạch Đầu ngoan quá.” Sau đó nàng chào hỏi Phương thị, Phương thị cũng cười gật đầu.
Gần đây Thạch Đầu cũng không gặp Diệp Kiều, bây giờ nhìn thấy nàng tất nhiên muốn dính một chút, đưa tay hướng về phía Diệp Kiều nói: “Thím hai bế!”
Diệp Kiều nhìn Phương thị, thấy sắc mặt Phương thị bình thản đưa Tiểu Thạch Đầu tới, Diệp Kiều cũng không từ chối, trực tiếp bế cậu bé kia bọc vào trong áo choàng, chọc cậu bé: “Thạch Đầu nghĩ như thế nào mà bảo thím bế vậy?”
Tiểu Thạch Đầu ngẩng mặt nói: “Bên ngoài lạnh, thím Hai ấm còn rất thơm.”
Lời này vừa nói ra, mặt Kỳ Quân liền tối sầm lại, lập tức rất muốn nhấc cậu bé ra khỏi ngực nương tử nhà mình nhét trở lại cho Phương thị.
Nhưng Diệp Kiều đưa lưng về phía Kỳ Quân nên không nhìn thấy thay đổi trên khuôn mặt hắn, nghe vậy càng ôm Thạch Đầu chặt hơn một chút, cười nói: “Thạch Đầu ngoan, nơi này gần viện của ta, còn có bánh bao thịt nóng, đi ăn một chút đi.” Nói xong, Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn Phương thị.
Vừa hay Phương thị vừa mới đi ra từ chỗ Liễu thị, bây giờ cũng không có việc gì, liền cười nói: “Vậy liền quấy rầy đệ muội rồi. Thạch Đầu, mau cảm ơn thím đi.”
Thạch Đầu trong trẻo nói: “Cảm ơn thím Hai!”
“Thạch Đầu ngoan quá.”
Diệp Kiều liền bảo Tiểu Tố bê Thạch Nha Thảo đi theo mình, nàng thì cười cười với Kỳ Quân rồi ôm Thạch Đầu rời đi.
Kỳ Quân đứng ở hành lang, vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Mấy ngày nay Tiểu Tố đi theo Diệp Kiều thấy nhiều biểu cảm của Kỳ Quân như vậy cô bé sợ mình ở chỗ này chướng mắt nên rất cẩn thận ôm Thạch Nha Thảo đuổi theo Diệp Kiều, hoàn toàn không dám chậm trễ.
Buổi tối hôm đó, Tiểu Thạch Đầu liền nhận được một quyển Tam Tự Kinh do Kỳ Nhị Lang đưa tới, điều này làm cho Phương thị rất kinh ngạc.
Kỳ Chiêu lại rất mừng rỡ, vui vẻ nói: “Nhị đệ thật sự rất có tâm. Thạch Đầu của chúng ta cũng ngày càng lớn hơn. Sang năm là được hai tuổi, có thể dạy thằng bé học chữ đọc sách, ngày nay người có học thức vẫn được ngưỡng mộ hơn. Thạch Đầu của chúng ta cũng không thể thua kém được.”
Phương thị vốn là nữ nhi của tú tài, tất nhiên là cũng cực kỳ coi trọng việc đọc sách biết chữ.
Vốn nàng còn lo lắng Kỳ Chiêu không muốn để đứa nhỏ chịu khổ như vậy, hôm nay thấy Kỳ Chiêu đồng ý, Phương thị cũng cười nói: “Chuyện dạy kiến thức nhập môn này thiếp có thể làm được. Tương lai của Thạch Đầu nhà ta nhất định là nhân tài trạng nguyên.”
Kỳ Chiêu cũng rất tin tưởng, dù sao trước mắt Thạch Đầu cũng là con trai duy nhất của hắn, ai có thể không trông mong con trai mình trở thành người tài chứ?
Mà Tiểu Thạch Đầu nằm sấp trên giường gặm tay nhìn phụ mẫu mình, lộ ra một nụ cười ngây thơ xán lạn.
Bình thường phòng nhỏ dùng để tiếp khách, sở dĩ Kỳ Quân di chuyển đến thư phòng là vì ban ngày sợ quấy rầy sự yên tĩnh của Diệp Kiều, hiện tại dịch chuyển về cũng là vì thành toàn cho tình cảm quan tâm của nương tử đối với mình.
Đương nhiên Diệp Kiều cũng vui vẻ gật đầu với hắn rồi lại đặt lò sưởi trở lại trong tay Kỳ Quân: “Tướng công, chàng cầm đi, ta không sợ lạnh.”
Kỳ Quân cũng không từ chối liền nhận lại.
Lúc này, từ xa truyền đến một loạt tiếng cười trong trẻo của trẻ con.
Diệp Kiều quay đầu lại liền nhìn thấy Phương thị đang bế Tiểu Thạch Đầu đi dạo trong vườn.
Tuy rằng Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ tuổi nhưng ánh mắt rất nhanh nhạy, Diệp Kiều lại mặc một chiếc choàng đỏ thẫm, nhìn vào rất dễ nhận, cậu bé vỗ tay gọi: “Thím Hai!”
Diệp Kiều nghe vậy trên mặt cũng nở nụ cười.
Nàng đặt Thạch Nha Thảo xuống, Diệp Kiều đi qua sờ sờ mặt Tiểu Thạch Đầu: “Thạch Đầu ngoan quá.” Sau đó nàng chào hỏi Phương thị, Phương thị cũng cười gật đầu.
Gần đây Thạch Đầu cũng không gặp Diệp Kiều, bây giờ nhìn thấy nàng tất nhiên muốn dính một chút, đưa tay hướng về phía Diệp Kiều nói: “Thím hai bế!”
Diệp Kiều nhìn Phương thị, thấy sắc mặt Phương thị bình thản đưa Tiểu Thạch Đầu tới, Diệp Kiều cũng không từ chối, trực tiếp bế cậu bé kia bọc vào trong áo choàng, chọc cậu bé: “Thạch Đầu nghĩ như thế nào mà bảo thím bế vậy?”
Tiểu Thạch Đầu ngẩng mặt nói: “Bên ngoài lạnh, thím Hai ấm còn rất thơm.”
Lời này vừa nói ra, mặt Kỳ Quân liền tối sầm lại, lập tức rất muốn nhấc cậu bé ra khỏi ngực nương tử nhà mình nhét trở lại cho Phương thị.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Diệp Kiều đưa lưng về phía Kỳ Quân nên không nhìn thấy thay đổi trên khuôn mặt hắn, nghe vậy càng ôm Thạch Đầu chặt hơn một chút, cười nói: “Thạch Đầu ngoan, nơi này gần viện của ta, còn có bánh bao thịt nóng, đi ăn một chút đi.” Nói xong, Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn Phương thị.
Vừa hay Phương thị vừa mới đi ra từ chỗ Liễu thị, bây giờ cũng không có việc gì, liền cười nói: “Vậy liền quấy rầy đệ muội rồi. Thạch Đầu, mau cảm ơn thím đi.”
Thạch Đầu trong trẻo nói: “Cảm ơn thím Hai!”
“Thạch Đầu ngoan quá.”
Diệp Kiều liền bảo Tiểu Tố bê Thạch Nha Thảo đi theo mình, nàng thì cười cười với Kỳ Quân rồi ôm Thạch Đầu rời đi.
Kỳ Quân đứng ở hành lang, vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Mấy ngày nay Tiểu Tố đi theo Diệp Kiều thấy nhiều biểu cảm của Kỳ Quân như vậy cô bé sợ mình ở chỗ này chướng mắt nên rất cẩn thận ôm Thạch Nha Thảo đuổi theo Diệp Kiều, hoàn toàn không dám chậm trễ.
Buổi tối hôm đó, Tiểu Thạch Đầu liền nhận được một quyển Tam Tự Kinh do Kỳ Nhị Lang đưa tới, điều này làm cho Phương thị rất kinh ngạc.
Kỳ Chiêu lại rất mừng rỡ, vui vẻ nói: “Nhị đệ thật sự rất có tâm. Thạch Đầu của chúng ta cũng ngày càng lớn hơn. Sang năm là được hai tuổi, có thể dạy thằng bé học chữ đọc sách, ngày nay người có học thức vẫn được ngưỡng mộ hơn. Thạch Đầu của chúng ta cũng không thể thua kém được.”
Phương thị vốn là nữ nhi của tú tài, tất nhiên là cũng cực kỳ coi trọng việc đọc sách biết chữ.
Vốn nàng còn lo lắng Kỳ Chiêu không muốn để đứa nhỏ chịu khổ như vậy, hôm nay thấy Kỳ Chiêu đồng ý, Phương thị cũng cười nói: “Chuyện dạy kiến thức nhập môn này thiếp có thể làm được. Tương lai của Thạch Đầu nhà ta nhất định là nhân tài trạng nguyên.”
Kỳ Chiêu cũng rất tin tưởng, dù sao trước mắt Thạch Đầu cũng là con trai duy nhất của hắn, ai có thể không trông mong con trai mình trở thành người tài chứ?
Mà Tiểu Thạch Đầu nằm sấp trên giường gặm tay nhìn phụ mẫu mình, lộ ra một nụ cười ngây thơ xán lạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro