[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 49:
2024-11-12 08:29:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sáng sớm hôm nay, quan gia Tống liền tới tìm Kỳ Quân.
Đi vào thư phòng trước nhưng không tìm được người quản gia Tống mới đi đến viện của Kỳ Quân. Vừa mới vào cửa viện ông ấy đã bị Thiết Tử dẫn đến phòng nhỏ.
Chờ quan gia Tống vào cửa liền nhìn thấy Kỳ Quân đang lật xem mấy quyển sổ sách trên tay.
Người bình thường xem sổ sách là phải dùng bàn tính, nhưng Kỳ Quân chỉ tính nhẩm trong lòng một lần liền biết con số là bao nhiêu, hoàn toàn chính xác. Bình thường kiểm tra sổ sách hắn chỉ cần vận dụng đầu óc và đôi mắt là đủ rồi.
Thấy quản gia Tống tới, Kỳ Quân liền buông sổ sách trên tay xuống, nói với quản gia Tống: “Ngồi đi, đến tìm ta sớm như vậy có chuyện gì?”
Quản gia Tống nhìn trái phải một chút trước rồi mới nói: “Chưởng quầy Phương không tới sao?”
“Mấy ngày nay tiệm thuốc sắp mở cửa trở lại nên hắn phải bận rộn một chút." Kỳ Quân nói xong liền nói với quản gia Tống: “Nếu không có việc gì, đến lúc đó ngươi cũng đi xem một chút.”
Quản gia Tống nghe ra ý định của Kỳ Quân, hắn là muốn mình mang theo người đi qua giup đỡ Phương Lệ một chút, dù sao tiệm thuốc của Phương Lệ cũng không thu được nhiều tiền như cửa hàng rượu, thuê đa số cũng là tiểu nhị trong tiệm, muốn nói người có thể bình ổn mọi việc đúng là không dễ tìm.
Nhưng trong cửa hàng rượu quản gia Tống nuôi không ít người, lúc trước đám lưu manh mà Thái gia tìm thấy đều là do bọn họ hạ gục.
Nếu người bên ngoài muốn tìm quản gia Tống mượn người, tất nhiên quản gia Tống sẽ không đồng ý, tiền công hàng tháng của những người đó cao, tự mình trả tiền rồi lại để họ đi giúp người khác nghĩ như thế nào cũng không có lời.
Nhưng Kỳ Quân mới nói một nửa, lời còn chưa nói hết, quản gia Tống liền cười đồng ý: “Ta biết, chờ qua hai ngày nữa tiệm thuốc mở cửa trở lại ta sẽ dẫn người qua, tất nhiên đảm bảo tất cả đều thuận lợi.”
Điều này làm cho Kỳ Quân hơi ngạc nhiên, bình thường quản gia Tống là người khôn khéo lại keo kiệt, hắn còn tưởng rằng mình phải nói thêm hai câu, ai biết lần này quản gia Tống lại hào phóng như vậy.
Trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, Kỳ Quân sai người dâng trà, mà quản gia Tống lại mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Thật ra mấy ngày nay, mấy quản gia lén lút tụ tập cũng có so sánh với nhau.
Không hề nghi ngờ trong số đó quản gia Tống là người vui mừng đắc ý nhất. Nhưng hiện tại quản gia Đổng cũng không kém, vườn thuốc của ông ấy làm cho Kỳ Quân để ý, tiệm thuốc của nữ nhi và con rể cũng thấy muốn mở rộng, hiển nhiên là muốn khởi thế.
Những quản gia khác đều cân nhắc, quản gia Tống là ông già thành tinh lòng dạ cực kỳ hẹp hòi lại rất cẩn thận, khó tránh khỏi muốn ăn cả.
Nhưng quản gia Tống vẫn luôn có vẻ cực kỳ bình thản, quan hệ với quản gia Đổng cũng rất tốt, cũng có nhiều hướng dẫn cho Phương Lệ.
Người bên ngoài không nhìn ra được nhưng quản gia Tống đi theo Kỳ Quân thời gian dài nhất, tất nhiên có thể nhìn thấu một chút.
Tương lai nhị thiếu gia nhà mình tất nhiên sẽ tạo lên sự nghiệp lớn, ông ta cần gì phải gắt gao nắm một cái cửa hàng rượu không buông chứ? Hơn nữa hiện tại Kỳ Quân cũng không chỉ bảo ông ta làm chuyện ở cửa hàng, còn có rất nhiều chuyện khác đều để bảo ông ta đi làm.
Trong lòng quản gia Tống nghĩ, nếu như có một ngày Tống mỗ ông ta, trở thành đại quản gia bên cạnh Kỳ Quân thì cửa hàng rượu hay tiệm thuốc gì đó đều kém so với tương lai tự do tự tại!
Nghĩ tới đây, cuối cùng quản gia Tống mới nhớ lại mục đích đến đây của mình: “Chuyện của thương đội đã có tin tức, nhìn qua ông chủ Tôn dường như có lòng muốn hợp tác với chúng ta.”
Sáng sớm hôm nay, quan gia Tống liền tới tìm Kỳ Quân.
Đi vào thư phòng trước nhưng không tìm được người quản gia Tống mới đi đến viện của Kỳ Quân. Vừa mới vào cửa viện ông ấy đã bị Thiết Tử dẫn đến phòng nhỏ.
Chờ quan gia Tống vào cửa liền nhìn thấy Kỳ Quân đang lật xem mấy quyển sổ sách trên tay.
Người bình thường xem sổ sách là phải dùng bàn tính, nhưng Kỳ Quân chỉ tính nhẩm trong lòng một lần liền biết con số là bao nhiêu, hoàn toàn chính xác. Bình thường kiểm tra sổ sách hắn chỉ cần vận dụng đầu óc và đôi mắt là đủ rồi.
Thấy quản gia Tống tới, Kỳ Quân liền buông sổ sách trên tay xuống, nói với quản gia Tống: “Ngồi đi, đến tìm ta sớm như vậy có chuyện gì?”
Quản gia Tống nhìn trái phải một chút trước rồi mới nói: “Chưởng quầy Phương không tới sao?”
“Mấy ngày nay tiệm thuốc sắp mở cửa trở lại nên hắn phải bận rộn một chút." Kỳ Quân nói xong liền nói với quản gia Tống: “Nếu không có việc gì, đến lúc đó ngươi cũng đi xem một chút.”
Quản gia Tống nghe ra ý định của Kỳ Quân, hắn là muốn mình mang theo người đi qua giup đỡ Phương Lệ một chút, dù sao tiệm thuốc của Phương Lệ cũng không thu được nhiều tiền như cửa hàng rượu, thuê đa số cũng là tiểu nhị trong tiệm, muốn nói người có thể bình ổn mọi việc đúng là không dễ tìm.
Nhưng trong cửa hàng rượu quản gia Tống nuôi không ít người, lúc trước đám lưu manh mà Thái gia tìm thấy đều là do bọn họ hạ gục.
Nếu người bên ngoài muốn tìm quản gia Tống mượn người, tất nhiên quản gia Tống sẽ không đồng ý, tiền công hàng tháng của những người đó cao, tự mình trả tiền rồi lại để họ đi giúp người khác nghĩ như thế nào cũng không có lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Kỳ Quân mới nói một nửa, lời còn chưa nói hết, quản gia Tống liền cười đồng ý: “Ta biết, chờ qua hai ngày nữa tiệm thuốc mở cửa trở lại ta sẽ dẫn người qua, tất nhiên đảm bảo tất cả đều thuận lợi.”
Điều này làm cho Kỳ Quân hơi ngạc nhiên, bình thường quản gia Tống là người khôn khéo lại keo kiệt, hắn còn tưởng rằng mình phải nói thêm hai câu, ai biết lần này quản gia Tống lại hào phóng như vậy.
Trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, Kỳ Quân sai người dâng trà, mà quản gia Tống lại mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Thật ra mấy ngày nay, mấy quản gia lén lút tụ tập cũng có so sánh với nhau.
Không hề nghi ngờ trong số đó quản gia Tống là người vui mừng đắc ý nhất. Nhưng hiện tại quản gia Đổng cũng không kém, vườn thuốc của ông ấy làm cho Kỳ Quân để ý, tiệm thuốc của nữ nhi và con rể cũng thấy muốn mở rộng, hiển nhiên là muốn khởi thế.
Những quản gia khác đều cân nhắc, quản gia Tống là ông già thành tinh lòng dạ cực kỳ hẹp hòi lại rất cẩn thận, khó tránh khỏi muốn ăn cả.
Nhưng quản gia Tống vẫn luôn có vẻ cực kỳ bình thản, quan hệ với quản gia Đổng cũng rất tốt, cũng có nhiều hướng dẫn cho Phương Lệ.
Người bên ngoài không nhìn ra được nhưng quản gia Tống đi theo Kỳ Quân thời gian dài nhất, tất nhiên có thể nhìn thấu một chút.
Tương lai nhị thiếu gia nhà mình tất nhiên sẽ tạo lên sự nghiệp lớn, ông ta cần gì phải gắt gao nắm một cái cửa hàng rượu không buông chứ? Hơn nữa hiện tại Kỳ Quân cũng không chỉ bảo ông ta làm chuyện ở cửa hàng, còn có rất nhiều chuyện khác đều để bảo ông ta đi làm.
Trong lòng quản gia Tống nghĩ, nếu như có một ngày Tống mỗ ông ta, trở thành đại quản gia bên cạnh Kỳ Quân thì cửa hàng rượu hay tiệm thuốc gì đó đều kém so với tương lai tự do tự tại!
Nghĩ tới đây, cuối cùng quản gia Tống mới nhớ lại mục đích đến đây của mình: “Chuyện của thương đội đã có tin tức, nhìn qua ông chủ Tôn dường như có lòng muốn hợp tác với chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro