[Làm Giàu] Phúc Vận Kiều Nương
Chương 50:
2024-11-12 08:29:15
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đối với chuyện này Kỳ Quân cũng không cảm thấy bất ngờ, lần trước ông chủ Tôn có thể thẳng thắn mời hắn đến nhà ông ta thì hắn cũng đã nghĩ đến bước này rồi.
Chỉ là Kỳ Nhị Lang trước sau như một cẩn thận cũng không dễ dàng gật đầu: "Tra ra bọn họ và Thái gia có ân oán gì không?”
Quản gia Tống gật đầu, nói: “Trước khi hai nhà bọn họ xuất phát là hàng xóm, ba mươi mấy năm trước khi xây nhà, Thái gia chiếm đất của bọn họ, còn chặt một cây đa cổ thụ, từ đó đã ghi thù.”
Có lẽ hiện tại đối với hai nhà Tôn gia và Thái gia mà nói thì một hai tấc đất không tính là gì, nhưng lúc trước đối với bọn họ mà nói đó không chỉ là đất mà còn là thể diện!
Hơn nữa Thái gia chặt cây của Tôn gia, đây chính là đang ngang nhiên đào gốc rễ của nhà bọn họ, thù hận này nhớ đến bây giờ cũng không có gì kỳ lạ.
Thù riêng khó giải, không chết không thôi, nhìn qua thì hai nhà này không có đường xoay chuyển.
Tuy nhiên đối với Kỳ Quân mà nói cũng là tin tức tốt, hắn nhìn về phía quản gia Tống nói: “Yêu cầu lần trước Tôn gia đưa ra có còn tính không?”
“Vẫn tính. Tuy nhiên lần này vì thêm chuyện vào thương đội nên lúc trước ông chủ Tôn tiết lộ là muốn lấy thêm nhiều lợi ích hơn một chút.” Quản gia Tống vừa nói vừa nhìn sắc mặt Kỳ Quân.
Sắc mặt Kỳ Nhị Lang trước sau như một, thấy quản gia Tống ấp úng ấp úng, Kỳ Quân không khỏi nói: “Có việc gì cứ nói.”
Quản gia Tống lập tức trả lời: “Ông chủ Tôn nói, chuyện của Thái gia ông ta đồng ý giúp đỡ, nhưng nếu chúng ta muốn tham gia thương đội thì sau này phải hứa hẹn các cửa hàng trên trấn của Kỳ gia đều phải đổi bạc và ngân phiếu trong tiền trang của Tôn gia.”
Bởi vì đây không phải là chuyện nhỏ nên quản gia Tống mới vô cùng do dự.
Có thể có được sự giúp đỡ của Tôn gia tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu hứa hẹn đều giao những thứ này cho tiền trang Tôn gia xử lý, chẳng khác nào vô duyên vô cớ cho Tôn gia lợi ích. Về chuyện lợi hại như thế nào và tiền đồ tương lai của những cửa hàng này ra sao thì không ai hiểu rõ hơn so với quản gia Tống.
Đây là một khối thịt mỡ, quản gia Tống oán thầm trong lòng, ông chủ Tôn cũng thật sự rất tham lam, không sợ tự mình không chống đỡ nổi sao.
Nhưng đúng lúc này, ông ta lại nghe Kỳ Quân nói: “Ta đồng ý điều kiện của bọn họ.”
Quản gia Tống sửng sốt: “... Nhị thiếu gia, ngài có muốn suy nghĩ một chút không?”
“Không cần.” Vẻ mặt của Kỳ Quân lạnh nhạt, nhìn về phía quản gia Tống nói: “Ông ta chỉ nói về việc làm ăn của Kỳ gia ở trấn, cũng không nói cái khác, đúng không?”
Quản gia Tống gật đầu.
Giọng nói của Kỳ Quân bình thản: “Lợi nhuận mà thương đội có thể lấy được không đếm hết, ông chủ Tôn đã đồng ý nhường lợi cho chúng ta, vậy ta tất nhiên phải hứa cho ông ta một ít lợi ích. Chỉ là cửa hàng trên trấn không có gì đáng ngại, dù sao, tương lai cửa hàng của chúng ta cũng không chỉ muốn mở ở trấn. Ông chủ Tôn cũng nhìn ra được điểm này, đây là ông ta để lại đường cho chúng ta.”
Quản gia Tống nghe vậy, ánh mắt sáng ngời: “Thiếu gia, ngài nói…”
Kỳ Quân không nói thêm gì, có một số việc chưa bắt đầu làm thì không thích hợp vẽ bánh nướng lớn cho thủ hạ, Kỳ Quân mở đề tài: “Ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi đi làm.”
Quản gia Tống lập tức đứng dậy: “Không dám, Tống mỗ nghe thiếu gia phân phó.”
Đầu ngón tay Kỳ Quân nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, sau đó nói: “Lúc trước Tam Lang có hẹn một công tử gặp mặt ở trong cửa hàng rượu đúng không?”
Quản gia Tống nhớ lại một chút: “Là ngày mùng hai? Đúng rồi, ngày đó ta ở trong cửa hàng, có hẹn sáu bảy người chờ Tam thiếu gia, Tam thiếu gia gọi người dẫn đầu là “Tam công tử”, người nọ còn mang theo cả phu nhân và người hầu, nhìn là một gia đình có tiền.”
Đối với chuyện này Kỳ Quân cũng không cảm thấy bất ngờ, lần trước ông chủ Tôn có thể thẳng thắn mời hắn đến nhà ông ta thì hắn cũng đã nghĩ đến bước này rồi.
Chỉ là Kỳ Nhị Lang trước sau như một cẩn thận cũng không dễ dàng gật đầu: "Tra ra bọn họ và Thái gia có ân oán gì không?”
Quản gia Tống gật đầu, nói: “Trước khi hai nhà bọn họ xuất phát là hàng xóm, ba mươi mấy năm trước khi xây nhà, Thái gia chiếm đất của bọn họ, còn chặt một cây đa cổ thụ, từ đó đã ghi thù.”
Có lẽ hiện tại đối với hai nhà Tôn gia và Thái gia mà nói thì một hai tấc đất không tính là gì, nhưng lúc trước đối với bọn họ mà nói đó không chỉ là đất mà còn là thể diện!
Hơn nữa Thái gia chặt cây của Tôn gia, đây chính là đang ngang nhiên đào gốc rễ của nhà bọn họ, thù hận này nhớ đến bây giờ cũng không có gì kỳ lạ.
Thù riêng khó giải, không chết không thôi, nhìn qua thì hai nhà này không có đường xoay chuyển.
Tuy nhiên đối với Kỳ Quân mà nói cũng là tin tức tốt, hắn nhìn về phía quản gia Tống nói: “Yêu cầu lần trước Tôn gia đưa ra có còn tính không?”
“Vẫn tính. Tuy nhiên lần này vì thêm chuyện vào thương đội nên lúc trước ông chủ Tôn tiết lộ là muốn lấy thêm nhiều lợi ích hơn một chút.” Quản gia Tống vừa nói vừa nhìn sắc mặt Kỳ Quân.
Sắc mặt Kỳ Nhị Lang trước sau như một, thấy quản gia Tống ấp úng ấp úng, Kỳ Quân không khỏi nói: “Có việc gì cứ nói.”
Quản gia Tống lập tức trả lời: “Ông chủ Tôn nói, chuyện của Thái gia ông ta đồng ý giúp đỡ, nhưng nếu chúng ta muốn tham gia thương đội thì sau này phải hứa hẹn các cửa hàng trên trấn của Kỳ gia đều phải đổi bạc và ngân phiếu trong tiền trang của Tôn gia.”
Bởi vì đây không phải là chuyện nhỏ nên quản gia Tống mới vô cùng do dự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có thể có được sự giúp đỡ của Tôn gia tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu hứa hẹn đều giao những thứ này cho tiền trang Tôn gia xử lý, chẳng khác nào vô duyên vô cớ cho Tôn gia lợi ích. Về chuyện lợi hại như thế nào và tiền đồ tương lai của những cửa hàng này ra sao thì không ai hiểu rõ hơn so với quản gia Tống.
Đây là một khối thịt mỡ, quản gia Tống oán thầm trong lòng, ông chủ Tôn cũng thật sự rất tham lam, không sợ tự mình không chống đỡ nổi sao.
Nhưng đúng lúc này, ông ta lại nghe Kỳ Quân nói: “Ta đồng ý điều kiện của bọn họ.”
Quản gia Tống sửng sốt: “... Nhị thiếu gia, ngài có muốn suy nghĩ một chút không?”
“Không cần.” Vẻ mặt của Kỳ Quân lạnh nhạt, nhìn về phía quản gia Tống nói: “Ông ta chỉ nói về việc làm ăn của Kỳ gia ở trấn, cũng không nói cái khác, đúng không?”
Quản gia Tống gật đầu.
Giọng nói của Kỳ Quân bình thản: “Lợi nhuận mà thương đội có thể lấy được không đếm hết, ông chủ Tôn đã đồng ý nhường lợi cho chúng ta, vậy ta tất nhiên phải hứa cho ông ta một ít lợi ích. Chỉ là cửa hàng trên trấn không có gì đáng ngại, dù sao, tương lai cửa hàng của chúng ta cũng không chỉ muốn mở ở trấn. Ông chủ Tôn cũng nhìn ra được điểm này, đây là ông ta để lại đường cho chúng ta.”
Quản gia Tống nghe vậy, ánh mắt sáng ngời: “Thiếu gia, ngài nói…”
Kỳ Quân không nói thêm gì, có một số việc chưa bắt đầu làm thì không thích hợp vẽ bánh nướng lớn cho thủ hạ, Kỳ Quân mở đề tài: “Ta còn có chuyện muốn nhờ ngươi đi làm.”
Quản gia Tống lập tức đứng dậy: “Không dám, Tống mỗ nghe thiếu gia phân phó.”
Đầu ngón tay Kỳ Quân nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, sau đó nói: “Lúc trước Tam Lang có hẹn một công tử gặp mặt ở trong cửa hàng rượu đúng không?”
Quản gia Tống nhớ lại một chút: “Là ngày mùng hai? Đúng rồi, ngày đó ta ở trong cửa hàng, có hẹn sáu bảy người chờ Tam thiếu gia, Tam thiếu gia gọi người dẫn đầu là “Tam công tử”, người nọ còn mang theo cả phu nhân và người hầu, nhìn là một gia đình có tiền.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro