[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày
Hình Như Diệp T...
2024-10-05 10:26:52
NDTT
Hai người bên kia quả nhiên đang nhìn, lúc này không nói gì là vì lần đầu tiên gặp phải quầy hàng ven đường còn chưa kịp phản ứng. Đợi phản ứng lại chắc chắn sẽ đuổi đi. Dù sao nếu như ai cũng bày hàng bên ngoài chợ ngói, thì bọn hắn còn thu phí bán hàng như thế nào? Chợ ngói xuất hiện chính là vì để cho người ta làm ăn, đâu có quy tắc nào như vậy/
Dư thị mang bốn cái bánh củ cải sợi tới, sắc mặt hai người lập tức tốt hơn nhiều.
Mang đồ qua, hai người mới đầu còn giả bộ không muốn. Dư thị lắp bắp nói vài lời hay, bọn hắn mới nhận. Cuối cùng còn nói với Dư thị một câu: Đợi lát nữa giữ chỗ cho các nàng ở trong.
Bởi vì cái gọi là ăn người nhu nhược, bắt người tay ngắn. Hai người ăn hết bánh, tất nhiên phải cho chút lợi.
Dư thị mừng rỡ quay về, một hồi như thế, Diệp Gia lại bán ra mười mấy cái. Những tiểu thương này cũng không phải ai cũng nghèo, có vài người bán cá bán thịt ăn mấy cái bánh bột ngô vẫn rất hào phóng. Hơn nữa, bánh nướng của Diệp Gia quả thực ngon, vỏ vừa xốp vừa giòn, nhân bánh bên trong vừa tươi vừa thơm. So với bọn hắn tự làm ở nhà ăn ngon hơn nhiều. Có người thích vị này còn cảm thấy ngon hơn cả thịt.
Nói xong, nhưng không phải ai trong đám đông cũng nghe thấy. Mọi người ở bên cạnh nhìn náo nhiệt nên muốn nếm thử. Đừng nói là Dư thị thấy bất ngờ, chính là Diệp Gia cũng thấy bất ngờ. Hôm qua mình làm khoảng trăm cái bánh, không đợi đến khi chợ ngói mở ra đã bán được hơn một nửa.
Đợi một lát, tiếng chiêng vang lên. Hàng rào được kéo ra, đám người chậm rãi đi vào, Diệp Gia mới chậm rãi thu dọn xe, cùng với Dư thị đặt bếp lên xe đẩy. Nhưng bếp đã nóng, bình thường không thể vội, sợ lật ra sẽ bỏng. Mẹ chồng nàng dâu hai người đẩy rất cẩn thận. May mà Dư thị vừa rồi tặng mấy cái bánh, các nàng đi chậm ở phía sau, người giữ cửa bên trong đã sớm dọn vị trí tốt cho hai nàng.
Diệp Gia nhìn thấy đôi mắt đại hán đang liếc nhìn vào trong giỏ, lập tức làm thêm hai cái nữa cho bọn hắn.
Đại hán biết cái bánh này bán sáu văn một cái, vừa rồi ăn hai cái, lại cầm hai cái đi. Bằng với cầm hai mươi văn tiền của người ta. Còn giao nhiều hơn so với tiểu thương đến bày hàng. Bánh nóng hổi hắn ta cũng không chê bỏng, nhét bọc giấy dầu vào trong ngực: “Ngày mai còn tới không? Lại giữ vị trí tốt cho hai người các ngươi.”
Lúc này Diệp Gia mỉm cười, liên tục cảm tạ: “Cảm ơn đại nhân chiếu cố.”
Người kia ăn bánh, nghe Diệp Gia nói một câu đại nhân lấy lòng cực kì thoải mái, cất bánh vào cui vẻ rời đi.
Diệp Gia lần đầu tiên buôn bán, mặc dù nàng to gan, nhưng cũng là mò đá qua sông. Trước tiên làm trăm cái thăm dò sâu cạn, bán chạy thì ngày mai mới làm nhiều chút. Ai ngờ sạp hàng này của bọn hắn, không đến nửa canh giờ đã đóng quán. Bán xong đồ, Dư thị ngay cả một chút thức ăn thừa cũng không mò được. bận rộn một hồi như thế đói đến mức ngực dán ra sau lưng. Nhưng mà dù có đói, trong lòng cũng thoải mái.
Dư thị ôm bát tiền đồng kia, vui vẻ đến mức khóe miệng kéo lên cả buổi sáng không kéo xuống. Hơn sáu trăm văn, nếu cứ tiếp tục kiếm tiền như thế này, có lẽ vài ngày nữa là có thể lấy lại được tiền vốn. Lúc này bà ấy lại có chút hối hận, sớm biết bánh bán chạy như thế, hôm qua đã làm nhiều một chút.
Hai người bên kia quả nhiên đang nhìn, lúc này không nói gì là vì lần đầu tiên gặp phải quầy hàng ven đường còn chưa kịp phản ứng. Đợi phản ứng lại chắc chắn sẽ đuổi đi. Dù sao nếu như ai cũng bày hàng bên ngoài chợ ngói, thì bọn hắn còn thu phí bán hàng như thế nào? Chợ ngói xuất hiện chính là vì để cho người ta làm ăn, đâu có quy tắc nào như vậy/
Dư thị mang bốn cái bánh củ cải sợi tới, sắc mặt hai người lập tức tốt hơn nhiều.
Mang đồ qua, hai người mới đầu còn giả bộ không muốn. Dư thị lắp bắp nói vài lời hay, bọn hắn mới nhận. Cuối cùng còn nói với Dư thị một câu: Đợi lát nữa giữ chỗ cho các nàng ở trong.
Bởi vì cái gọi là ăn người nhu nhược, bắt người tay ngắn. Hai người ăn hết bánh, tất nhiên phải cho chút lợi.
Dư thị mừng rỡ quay về, một hồi như thế, Diệp Gia lại bán ra mười mấy cái. Những tiểu thương này cũng không phải ai cũng nghèo, có vài người bán cá bán thịt ăn mấy cái bánh bột ngô vẫn rất hào phóng. Hơn nữa, bánh nướng của Diệp Gia quả thực ngon, vỏ vừa xốp vừa giòn, nhân bánh bên trong vừa tươi vừa thơm. So với bọn hắn tự làm ở nhà ăn ngon hơn nhiều. Có người thích vị này còn cảm thấy ngon hơn cả thịt.
Nói xong, nhưng không phải ai trong đám đông cũng nghe thấy. Mọi người ở bên cạnh nhìn náo nhiệt nên muốn nếm thử. Đừng nói là Dư thị thấy bất ngờ, chính là Diệp Gia cũng thấy bất ngờ. Hôm qua mình làm khoảng trăm cái bánh, không đợi đến khi chợ ngói mở ra đã bán được hơn một nửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi một lát, tiếng chiêng vang lên. Hàng rào được kéo ra, đám người chậm rãi đi vào, Diệp Gia mới chậm rãi thu dọn xe, cùng với Dư thị đặt bếp lên xe đẩy. Nhưng bếp đã nóng, bình thường không thể vội, sợ lật ra sẽ bỏng. Mẹ chồng nàng dâu hai người đẩy rất cẩn thận. May mà Dư thị vừa rồi tặng mấy cái bánh, các nàng đi chậm ở phía sau, người giữ cửa bên trong đã sớm dọn vị trí tốt cho hai nàng.
Diệp Gia nhìn thấy đôi mắt đại hán đang liếc nhìn vào trong giỏ, lập tức làm thêm hai cái nữa cho bọn hắn.
Đại hán biết cái bánh này bán sáu văn một cái, vừa rồi ăn hai cái, lại cầm hai cái đi. Bằng với cầm hai mươi văn tiền của người ta. Còn giao nhiều hơn so với tiểu thương đến bày hàng. Bánh nóng hổi hắn ta cũng không chê bỏng, nhét bọc giấy dầu vào trong ngực: “Ngày mai còn tới không? Lại giữ vị trí tốt cho hai người các ngươi.”
Lúc này Diệp Gia mỉm cười, liên tục cảm tạ: “Cảm ơn đại nhân chiếu cố.”
Người kia ăn bánh, nghe Diệp Gia nói một câu đại nhân lấy lòng cực kì thoải mái, cất bánh vào cui vẻ rời đi.
Diệp Gia lần đầu tiên buôn bán, mặc dù nàng to gan, nhưng cũng là mò đá qua sông. Trước tiên làm trăm cái thăm dò sâu cạn, bán chạy thì ngày mai mới làm nhiều chút. Ai ngờ sạp hàng này của bọn hắn, không đến nửa canh giờ đã đóng quán. Bán xong đồ, Dư thị ngay cả một chút thức ăn thừa cũng không mò được. bận rộn một hồi như thế đói đến mức ngực dán ra sau lưng. Nhưng mà dù có đói, trong lòng cũng thoải mái.
Dư thị ôm bát tiền đồng kia, vui vẻ đến mức khóe miệng kéo lên cả buổi sáng không kéo xuống. Hơn sáu trăm văn, nếu cứ tiếp tục kiếm tiền như thế này, có lẽ vài ngày nữa là có thể lấy lại được tiền vốn. Lúc này bà ấy lại có chút hối hận, sớm biết bánh bán chạy như thế, hôm qua đã làm nhiều một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro