[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày
Hình Như Diệp T...
2024-10-05 10:26:52
NDTT
Hôm nay vui vẻ, bọn hắn cũng nên ăn ngon một chút để ăn mừng. Dư thị hiếm khi không nói gì, con dâu dùng tiền vung tay quá trán, nhưng người có năng lực. người có năng lực tiêu thế nào cũng không quá đáng. Diệp Gia cũng không quan tâm bà ấy nói thầm trong lòng, bảo bà ấy nhanh cất tiền đi. Đừng để ăn cắp trong chợ ngói lấy mất. Mình cầm hai mươi văn đi đến quầy thịt heo bên cạnh mua một miếng thịt.
Đồ tể kia mới ăn mấy cái bánh ở sạp hàng của Diệp Gia, cảm thấy mùi vị không tệ. Cắt thịt cho Diệp Gia còn hỏi nàng ngày mai có làm không. Diệp Gia cười tủm tỉm nói tất nhiên là làm. Khi quay đầu trả tiền, đúng lúc nhìn thấy dưới hàng thịt heo có một thùng lòng lợn.
Thời đại này người ăn nhiều thịt heo béo lên, cuộc sống khổ sở, cuộc sống mọi người đều thiếu chất béo. Thịt trên người dê heo tất nhiên mà nhiều mỡ, ăn một miếng là có thể khiến người ta đỡ thèm. Lòng lợn như thế này không có nhiều người ăn, một là khó xử lý, làm không sạch sẽ, hai là làm không kỹ sẽ rất hôi. Muốn mua cũng không đắt, mười văn tiền là để Diệp Gia xách đi cả thùng.
Khi cày bừa vào vụ xuân, chợ ngói bán rất nhiều đồ. Bán cả hạt giống và mạ.
Một bọc nhỏ là mười mấy văn, vẫn rất đắt. Diệp Gia nghĩ đến mảnh đất trống lớn ở sân sau của Chu gia, mua một bọc nhỏ hạt giống bạch tùng, một bọc hạt giống cỏ tẩy ruột. Lại thêm một bọc củ cải. Làm hơn nửa ngày, Diệp Gia mới biết cỏ tẩy ruột chính là rau hẹ ở thời đại sau. Ở chỗ này gọi là cỏ chung nhũ, khởi dương thảo, có rất nhiều tên, nàng không nhận ra được.
Mùi của rau hẹ mới thật sự thơm, nếu như có thể có rau hẹ, bánh trứng gà rau hẹ nói không chừng còn dễ bán hơn cả bánh củ cải sợi.
Suy nghĩ trong lòng, Dư thị thấy Diệp Gia xách một thùng nước bẩn về như thế ý cười trên mặt cũng phai nhạt. Nhưng lúc này trong lòng bà ấy vẫn đang vui vẻ, nên chịu đựng không nói Diệp Gia. Diệp Gia cũng lười giải thích, ngẫm lại, lại đi đến chỗ lão hán bán dê mua nửa thùng sữa dê.
Mẹ chồng nàng dâu hai người quay về thôn mới vừa qua khỏi giờ tỵ. Mặt trời mọc lên và chào đón ánh sáng ban mai. Cả hai đều rạng rỡ khi về đến nhà.
Diệp Gia và Dư thị hai người hợp lực nhấc bếp nồi về, Nhuy Tả Nhi nện bước chân nhỏ ngắn lao ra từ đông phòng. Bếp chiên vẫn còn bốc mùi dầu, Diệp Gia quay đầu xách thịt và sữa dê xuống. Để Dư thị xách nước tới bên cạnh giếng, mình thì đến bếp nấu sữa dê.
Bổ sung dinh dưỡng cần có một quá trình lâu dài, không phải uống một lần là khỏe. Cho dù hương vị không ngon cả nhà cũng phải kiên trì uống.
Nàng nấu sữa dê, lại bưng cháo ngô đã nấu xong vào sáng sớm ra.
Mỗi người uống một bát, lót dạ trước. Đợi lát nữa làm cơm trưa, đến lúc đó lại làm một bữa ngon để đã cơn thèm. Khi ở nông thôn, con người không tự giác sẽ thư giãn. Giống như ngay cả ăn cơm cũng tự do hơn nhiều so với ngày trước, Trước kia Diệp Gia chưa từng bưng bát chạy khắp nơi lại bưng bát chạy ra sân sau. Vừa húp cháo vừa nhìn chằm chằm vào mảnh đất này suy nghĩ một hồi tìm đàn ông trong thôn đến giúp xới đất.
Chu Canh Sâm trơ mắt nhìn nàng bưng chén sành vừa đi vừa uống, động tác nhã nhặn cùng với cử đi dạo đông dạo tây của nàng vô cùng không hài hòa. Thấy lông mày nàng nhíu chặt, dáng vẻ như đang suy nghĩ vấn đề khó. Rốt cuộc không nhịn được kéo khóe miệng, gọi nàng lại: “Gia nương.”
Hôm nay vui vẻ, bọn hắn cũng nên ăn ngon một chút để ăn mừng. Dư thị hiếm khi không nói gì, con dâu dùng tiền vung tay quá trán, nhưng người có năng lực. người có năng lực tiêu thế nào cũng không quá đáng. Diệp Gia cũng không quan tâm bà ấy nói thầm trong lòng, bảo bà ấy nhanh cất tiền đi. Đừng để ăn cắp trong chợ ngói lấy mất. Mình cầm hai mươi văn đi đến quầy thịt heo bên cạnh mua một miếng thịt.
Đồ tể kia mới ăn mấy cái bánh ở sạp hàng của Diệp Gia, cảm thấy mùi vị không tệ. Cắt thịt cho Diệp Gia còn hỏi nàng ngày mai có làm không. Diệp Gia cười tủm tỉm nói tất nhiên là làm. Khi quay đầu trả tiền, đúng lúc nhìn thấy dưới hàng thịt heo có một thùng lòng lợn.
Thời đại này người ăn nhiều thịt heo béo lên, cuộc sống khổ sở, cuộc sống mọi người đều thiếu chất béo. Thịt trên người dê heo tất nhiên mà nhiều mỡ, ăn một miếng là có thể khiến người ta đỡ thèm. Lòng lợn như thế này không có nhiều người ăn, một là khó xử lý, làm không sạch sẽ, hai là làm không kỹ sẽ rất hôi. Muốn mua cũng không đắt, mười văn tiền là để Diệp Gia xách đi cả thùng.
Khi cày bừa vào vụ xuân, chợ ngói bán rất nhiều đồ. Bán cả hạt giống và mạ.
Một bọc nhỏ là mười mấy văn, vẫn rất đắt. Diệp Gia nghĩ đến mảnh đất trống lớn ở sân sau của Chu gia, mua một bọc nhỏ hạt giống bạch tùng, một bọc hạt giống cỏ tẩy ruột. Lại thêm một bọc củ cải. Làm hơn nửa ngày, Diệp Gia mới biết cỏ tẩy ruột chính là rau hẹ ở thời đại sau. Ở chỗ này gọi là cỏ chung nhũ, khởi dương thảo, có rất nhiều tên, nàng không nhận ra được.
Mùi của rau hẹ mới thật sự thơm, nếu như có thể có rau hẹ, bánh trứng gà rau hẹ nói không chừng còn dễ bán hơn cả bánh củ cải sợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy nghĩ trong lòng, Dư thị thấy Diệp Gia xách một thùng nước bẩn về như thế ý cười trên mặt cũng phai nhạt. Nhưng lúc này trong lòng bà ấy vẫn đang vui vẻ, nên chịu đựng không nói Diệp Gia. Diệp Gia cũng lười giải thích, ngẫm lại, lại đi đến chỗ lão hán bán dê mua nửa thùng sữa dê.
Mẹ chồng nàng dâu hai người quay về thôn mới vừa qua khỏi giờ tỵ. Mặt trời mọc lên và chào đón ánh sáng ban mai. Cả hai đều rạng rỡ khi về đến nhà.
Diệp Gia và Dư thị hai người hợp lực nhấc bếp nồi về, Nhuy Tả Nhi nện bước chân nhỏ ngắn lao ra từ đông phòng. Bếp chiên vẫn còn bốc mùi dầu, Diệp Gia quay đầu xách thịt và sữa dê xuống. Để Dư thị xách nước tới bên cạnh giếng, mình thì đến bếp nấu sữa dê.
Bổ sung dinh dưỡng cần có một quá trình lâu dài, không phải uống một lần là khỏe. Cho dù hương vị không ngon cả nhà cũng phải kiên trì uống.
Nàng nấu sữa dê, lại bưng cháo ngô đã nấu xong vào sáng sớm ra.
Mỗi người uống một bát, lót dạ trước. Đợi lát nữa làm cơm trưa, đến lúc đó lại làm một bữa ngon để đã cơn thèm. Khi ở nông thôn, con người không tự giác sẽ thư giãn. Giống như ngay cả ăn cơm cũng tự do hơn nhiều so với ngày trước, Trước kia Diệp Gia chưa từng bưng bát chạy khắp nơi lại bưng bát chạy ra sân sau. Vừa húp cháo vừa nhìn chằm chằm vào mảnh đất này suy nghĩ một hồi tìm đàn ông trong thôn đến giúp xới đất.
Chu Canh Sâm trơ mắt nhìn nàng bưng chén sành vừa đi vừa uống, động tác nhã nhặn cùng với cử đi dạo đông dạo tây của nàng vô cùng không hài hòa. Thấy lông mày nàng nhíu chặt, dáng vẻ như đang suy nghĩ vấn đề khó. Rốt cuộc không nhịn được kéo khóe miệng, gọi nàng lại: “Gia nương.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro