[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Chắc Là Tổ Tiên...
Khải Phu Vi An
2024-10-30 10:52:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Gặp dịp là phải quyết đoán ngay nên An Lâm Lang cũng không do dự nữa, bèn nói: "Tám trăm năm mươi văn tiền, ta bao luôn con heo này của thím. Mặc dù ít mỡ thật nhưng thím cứ lấy hết cả lòng của nó cho ta, ta lấy cả luôn."
Chu Công Ngọc vốn chẳng biết gì về chuyện bếp núc nhà cửa. Hắn cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ đứng bên cạnh làm bình hoa. Khoan hẵng nói vẻ ngoài của hắn khiến nhà bà chủ cũng mê mẩn, sau khi nghe An Lâm Lang nói, bà chủ cực kì ngạc nhiên: "Tám trăm văn tiền không phải nói có là có ngay được đâu, cô, cô muốn mua thật?"
"Mua." An lâm Lang quả quyết gật đầu: "Thím bán không?"
"Bán!" Chuyện tốt đến tận nhà ai lại chê chứ? Vốn tưởng con heo này phải giữ lại thật rồi, ai ngờ lại bán được những tám trăm năm mươi văn tiền. Không chỉ bán được rồi mà đêm qua nhà họ còn cắt được một tảng thịt mỡ. Phần thịt ngon đã cắt ra cả rồi, thiết nghĩ phần thịt nạc còn lại mà bán được sáu trăm văn tiền thì đã là quý hóa lắm rồi, đây còn được tận tám trăm văn tiền thì sao lại không bán?
Đừng nói là bán, bà chủ còn rối rít gọi con trai ra, bảo con trai đích thân gánh con heo này đến tận Phương gia thay An Lâm Lang nữa.
An Lâm Lang cũng chẳng ngại ngùng gì, chốt giá xong là lấy luôn tiền ra đưa cho bà chủ.
Sau khi đưa con heo về đến bếp Phương gia, An Lâm Lang lấy dao mổ ra bắt đầu mổ heo.
Chuyện khác đành phải trông vào con bệnh. Nàng đưa dao cho hắn, bảo hắn mài cho thật sắc/ Chu Công Ngọc vừa cầm dao đã nhẹ nhàng dùng tay lau lưỡi dao, cái nhìn lạnh tanh chợt thoáng qua trong mắt. Hắn chẳng nói chẳng rằng, mang luôn dao ra cạnh giếng mài.
Không thể không nói, dáng mài dao của hắn đúng là đẹp thật, còn cực kì chuyên nghiệp nữa. An Lâm Lang đứng cạnh nhìn mà tặc lưỡi tò mò, không thể không lầm bầm: "... Có khi nào là tổ nghề thợ rèn không nhỉ?"
Chu Công Ngọc ngồi trước cửa mài dao khựng lại trong giây lát rồi lại mài tiếp.
Đội buôn cho ba lượng bạc, tuy rằng không đến mức lấy ra toàn bộ nhưng An Lâm Lang cũng ngại giữ lại quá nhiều.
Tám người cả một con heo, cho dù là Trang Hải, nửa con heo cũng đủ rồi.
An Lâm Lang nhờ chủ quán mổ lợn giúp, thịt heo, sườn heo, chân heo đều được chặt sạch sẽ. Con heo này thật sự không có quá nhiều mỡ nhưng ba chỉ lại cực kỳ ngon. Loại thịt ba tầng này đem đi kho tàu là ăn ngon phải biết. Cùi chỏ và giò heo đều hơi gầy, cắt thành từng miếng để hầm. Nếu khách nhân yêu cầu ăn thịt, đương nhiên An Lâm Lang cũng sẽ thỏa mãn kỳ vọng của đội buôn.
Phía ông Phương đang vội vàng thu dọn gian phòng, An Lâm Lang ở phía sau bếp cân nhắc nên làm món gì với thịt để thỏa mãn cơn thèm mà lại ít rắc rối.
Nghĩ tới nghĩ lui, sườn hầm là chắc chắn không thể thiếu. Sườn heo hầm cùng với cùi chỏ, thêm chút cà rốt, cũng thêm chút nước sốt vào, canh lửa cho kỹ là được. Lại nhìn búp măng ở góc tường. Mặc dù búp măng này là đồ tốt nhưng người dạ dày yếu không thể ăn măng tươi, vừa vặn có thể lấy xào thịt. Ở trong hầm còn có một giỏ cải trắng lớn, cắt chút thịt ba chỉ rồi làm nồi thịt hầm.
Mấy người đó là thèm thịt chứ không phải đồ ăn. An Lâm Lang cũng không làm mấy trò bịp bợm, chỉ làm một bữa mặn ngon lành là đủ.
Chu Công Ngọc mài đao xong tự giác nhóm lửa. Để nhanh chóng mang thức ăn lên, An Lâm Lang chuẩn bị hai cái nồi cùng nấu.
Gặp dịp là phải quyết đoán ngay nên An Lâm Lang cũng không do dự nữa, bèn nói: "Tám trăm năm mươi văn tiền, ta bao luôn con heo này của thím. Mặc dù ít mỡ thật nhưng thím cứ lấy hết cả lòng của nó cho ta, ta lấy cả luôn."
Chu Công Ngọc vốn chẳng biết gì về chuyện bếp núc nhà cửa. Hắn cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ đứng bên cạnh làm bình hoa. Khoan hẵng nói vẻ ngoài của hắn khiến nhà bà chủ cũng mê mẩn, sau khi nghe An Lâm Lang nói, bà chủ cực kì ngạc nhiên: "Tám trăm văn tiền không phải nói có là có ngay được đâu, cô, cô muốn mua thật?"
"Mua." An lâm Lang quả quyết gật đầu: "Thím bán không?"
"Bán!" Chuyện tốt đến tận nhà ai lại chê chứ? Vốn tưởng con heo này phải giữ lại thật rồi, ai ngờ lại bán được những tám trăm năm mươi văn tiền. Không chỉ bán được rồi mà đêm qua nhà họ còn cắt được một tảng thịt mỡ. Phần thịt ngon đã cắt ra cả rồi, thiết nghĩ phần thịt nạc còn lại mà bán được sáu trăm văn tiền thì đã là quý hóa lắm rồi, đây còn được tận tám trăm văn tiền thì sao lại không bán?
Đừng nói là bán, bà chủ còn rối rít gọi con trai ra, bảo con trai đích thân gánh con heo này đến tận Phương gia thay An Lâm Lang nữa.
An Lâm Lang cũng chẳng ngại ngùng gì, chốt giá xong là lấy luôn tiền ra đưa cho bà chủ.
Sau khi đưa con heo về đến bếp Phương gia, An Lâm Lang lấy dao mổ ra bắt đầu mổ heo.
Chuyện khác đành phải trông vào con bệnh. Nàng đưa dao cho hắn, bảo hắn mài cho thật sắc/ Chu Công Ngọc vừa cầm dao đã nhẹ nhàng dùng tay lau lưỡi dao, cái nhìn lạnh tanh chợt thoáng qua trong mắt. Hắn chẳng nói chẳng rằng, mang luôn dao ra cạnh giếng mài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể không nói, dáng mài dao của hắn đúng là đẹp thật, còn cực kì chuyên nghiệp nữa. An Lâm Lang đứng cạnh nhìn mà tặc lưỡi tò mò, không thể không lầm bầm: "... Có khi nào là tổ nghề thợ rèn không nhỉ?"
Chu Công Ngọc ngồi trước cửa mài dao khựng lại trong giây lát rồi lại mài tiếp.
Đội buôn cho ba lượng bạc, tuy rằng không đến mức lấy ra toàn bộ nhưng An Lâm Lang cũng ngại giữ lại quá nhiều.
Tám người cả một con heo, cho dù là Trang Hải, nửa con heo cũng đủ rồi.
An Lâm Lang nhờ chủ quán mổ lợn giúp, thịt heo, sườn heo, chân heo đều được chặt sạch sẽ. Con heo này thật sự không có quá nhiều mỡ nhưng ba chỉ lại cực kỳ ngon. Loại thịt ba tầng này đem đi kho tàu là ăn ngon phải biết. Cùi chỏ và giò heo đều hơi gầy, cắt thành từng miếng để hầm. Nếu khách nhân yêu cầu ăn thịt, đương nhiên An Lâm Lang cũng sẽ thỏa mãn kỳ vọng của đội buôn.
Phía ông Phương đang vội vàng thu dọn gian phòng, An Lâm Lang ở phía sau bếp cân nhắc nên làm món gì với thịt để thỏa mãn cơn thèm mà lại ít rắc rối.
Nghĩ tới nghĩ lui, sườn hầm là chắc chắn không thể thiếu. Sườn heo hầm cùng với cùi chỏ, thêm chút cà rốt, cũng thêm chút nước sốt vào, canh lửa cho kỹ là được. Lại nhìn búp măng ở góc tường. Mặc dù búp măng này là đồ tốt nhưng người dạ dày yếu không thể ăn măng tươi, vừa vặn có thể lấy xào thịt. Ở trong hầm còn có một giỏ cải trắng lớn, cắt chút thịt ba chỉ rồi làm nồi thịt hầm.
Mấy người đó là thèm thịt chứ không phải đồ ăn. An Lâm Lang cũng không làm mấy trò bịp bợm, chỉ làm một bữa mặn ngon lành là đủ.
Chu Công Ngọc mài đao xong tự giác nhóm lửa. Để nhanh chóng mang thức ăn lên, An Lâm Lang chuẩn bị hai cái nồi cùng nấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro