[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Nghe Nói Cô Nấu...
Khải Phu Vi An
2024-10-30 10:52:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một bên hầm thịt heo, một bên nấu món xào. Phía sau bếp bận rộn sục sôi ngất trời, ngay cả người có sức khỏe bất tiện như bà Phương cũng đứng dậy, ngồi trên ghế xếp nhỏ giúp một tay.
Nàng làm việc rất nhanh nhẹn, nhất là công việc trong bếp phải nói một người có thể sánh bằng hai người. Những thứ như măng tươi, nấm rất nhanh chóng đã được xử lý sạch sẽ.
Hương liệu là được lấy từ trong nhà của bà Phương, đều là những thứ quý giá. Bình thường nấu ăn tiếc không nỡ dùng, cũng chỉ có lúc khách tới nhà mới dùng. Nhưng Phương gia rất hiếm khi có khách tới nhà, mấy thứ này ở trong nhà hai ông bà cũng chưa từng lấy ra. An Lâm Lang giật mình khi thấy Phương gia còn có mấy thứ như hồi hương, hoa tiêu và lá thơm, bà Phương có chút luyến tiếc: “Những thứ này đều là hương liệu từ phía Nam, trong Ngõa thị bán rất đắt, trong nhà cũng không còn nhiều, lúc con dùng cẩn thận chút.”
Cũng không phải nói đồ vật quý giá là bao, mà thời xưa giao thông bất tiện, vật hiếm thì quý. Đương nhiên những thứ ở phía Nam được vận chuyển đến phía Bắc sẽ được bán với giá cao.
An Lâm Lang gật đầu, nêm gia vị xong lấy vải thưa bọc lại, ném vào trong nồi treo để hầm.
Bình thường thịt hầm có hai cách hầm, một cách là hầm đến mềm nát, một cách nữa là hầm cho thấm vị, sau đó thêm lửa lớn cho rút nước. An Lâm Lang ném gói gia vị vào trong nồi treo rồi cũng mặc kệ, ở bên này cắt búp măng rồi làm thịt hầm. Đồ ăn xào rất nhanh, một món măng tươi xào thịt, một món cải trắng xào giấm, một món cải trắng bào với thịt hầm, lại thêm một món giò heo hầm đậu tương.
Khi thức ăn đã xong thì sắc trời đã tối hẳn. Mùi thơm tràn ngập toàn bộ phòng bếp, đừng nói bà Phương nhìn thấy nóng mắt, chính Chu Công Ngọc cũng liếc nồi vài lần. An Lâm Lang dùng chén múc một chén thức ăn nhỏ đi ra, trước tiên gọi bà Phương và ông Phương dùng cơm trước.
Những cái đĩa lớn còn lại đã múc lên, dường như mới bưng lên bàn là đã hết sạch.
Các lái buôn vừa ăn vừa tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vốn là bởi vì thời tiết tuyết lớn cản trở đường đi. Bọn họ tùy tiện gõ cửa một nhà gần đó, muốn đổi miếng cơm nóng để ăn. Nào ngờ ba lượng bạc đổi được một bữa ăn mà tửu lâu đắt tiền nhất Giang Nam giá trăm lượng bạc cũng chưa chắc có đồ ăn ngon bằng. Thịt này thơm ngon mềm mại, ăn vào răng má lưu hương. Ôm cái bụng tròn trĩnh hơn nửa ngày không muốn thả bát, tám ông lớn hận không thể đem chén nuốt luôn.
“Ba lượng bạc tiêu rất đáng giá!”
Còn không đáng giá sao? Thịt là thịt heo thật, măng tươi và nấm dại. Ở Túy Tiên lâu của Giang Nam, ít nhất cũng phải một trăm tám mươi lượng.
“… Tiểu cô nương có tay nghề này, tại sao không ở trên trấn mở một cửa tiệm làm ăn buôn bán?” Đội buôn lui tới Tây Vực Trung Nguyên, cũng xem như đã ăn hết đồ ăn ở trời nam biển bắc. Đây là lần đầu tiên được ăn món ăn có tay nghề tuyệt vời cỡ này, một hán tử mặt đen xỉa răng không nhịn được than thở: “Nếu con đường đi đi về về cũng có thể được ăn tay nghề của tiểu cô nương, cuộc sống bôn ba qua lại của chúng ta cũng có triển vọng.”
Lời hắn ta vừa nói, những người khác cũng liên tục gật đầu.
Sao An Lâm Lang lại chưa từng nghĩ tới việc mở cửa hàng làm ăn? Nhưng đồ ăn nàng nấu quá chú trọng độ lửa và tay nghề, không thể làm số lượng lớn.
Một bên hầm thịt heo, một bên nấu món xào. Phía sau bếp bận rộn sục sôi ngất trời, ngay cả người có sức khỏe bất tiện như bà Phương cũng đứng dậy, ngồi trên ghế xếp nhỏ giúp một tay.
Nàng làm việc rất nhanh nhẹn, nhất là công việc trong bếp phải nói một người có thể sánh bằng hai người. Những thứ như măng tươi, nấm rất nhanh chóng đã được xử lý sạch sẽ.
Hương liệu là được lấy từ trong nhà của bà Phương, đều là những thứ quý giá. Bình thường nấu ăn tiếc không nỡ dùng, cũng chỉ có lúc khách tới nhà mới dùng. Nhưng Phương gia rất hiếm khi có khách tới nhà, mấy thứ này ở trong nhà hai ông bà cũng chưa từng lấy ra. An Lâm Lang giật mình khi thấy Phương gia còn có mấy thứ như hồi hương, hoa tiêu và lá thơm, bà Phương có chút luyến tiếc: “Những thứ này đều là hương liệu từ phía Nam, trong Ngõa thị bán rất đắt, trong nhà cũng không còn nhiều, lúc con dùng cẩn thận chút.”
Cũng không phải nói đồ vật quý giá là bao, mà thời xưa giao thông bất tiện, vật hiếm thì quý. Đương nhiên những thứ ở phía Nam được vận chuyển đến phía Bắc sẽ được bán với giá cao.
An Lâm Lang gật đầu, nêm gia vị xong lấy vải thưa bọc lại, ném vào trong nồi treo để hầm.
Bình thường thịt hầm có hai cách hầm, một cách là hầm đến mềm nát, một cách nữa là hầm cho thấm vị, sau đó thêm lửa lớn cho rút nước. An Lâm Lang ném gói gia vị vào trong nồi treo rồi cũng mặc kệ, ở bên này cắt búp măng rồi làm thịt hầm. Đồ ăn xào rất nhanh, một món măng tươi xào thịt, một món cải trắng xào giấm, một món cải trắng bào với thịt hầm, lại thêm một món giò heo hầm đậu tương.
Khi thức ăn đã xong thì sắc trời đã tối hẳn. Mùi thơm tràn ngập toàn bộ phòng bếp, đừng nói bà Phương nhìn thấy nóng mắt, chính Chu Công Ngọc cũng liếc nồi vài lần. An Lâm Lang dùng chén múc một chén thức ăn nhỏ đi ra, trước tiên gọi bà Phương và ông Phương dùng cơm trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những cái đĩa lớn còn lại đã múc lên, dường như mới bưng lên bàn là đã hết sạch.
Các lái buôn vừa ăn vừa tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vốn là bởi vì thời tiết tuyết lớn cản trở đường đi. Bọn họ tùy tiện gõ cửa một nhà gần đó, muốn đổi miếng cơm nóng để ăn. Nào ngờ ba lượng bạc đổi được một bữa ăn mà tửu lâu đắt tiền nhất Giang Nam giá trăm lượng bạc cũng chưa chắc có đồ ăn ngon bằng. Thịt này thơm ngon mềm mại, ăn vào răng má lưu hương. Ôm cái bụng tròn trĩnh hơn nửa ngày không muốn thả bát, tám ông lớn hận không thể đem chén nuốt luôn.
“Ba lượng bạc tiêu rất đáng giá!”
Còn không đáng giá sao? Thịt là thịt heo thật, măng tươi và nấm dại. Ở Túy Tiên lâu của Giang Nam, ít nhất cũng phải một trăm tám mươi lượng.
“… Tiểu cô nương có tay nghề này, tại sao không ở trên trấn mở một cửa tiệm làm ăn buôn bán?” Đội buôn lui tới Tây Vực Trung Nguyên, cũng xem như đã ăn hết đồ ăn ở trời nam biển bắc. Đây là lần đầu tiên được ăn món ăn có tay nghề tuyệt vời cỡ này, một hán tử mặt đen xỉa răng không nhịn được than thở: “Nếu con đường đi đi về về cũng có thể được ăn tay nghề của tiểu cô nương, cuộc sống bôn ba qua lại của chúng ta cũng có triển vọng.”
Lời hắn ta vừa nói, những người khác cũng liên tục gật đầu.
Sao An Lâm Lang lại chưa từng nghĩ tới việc mở cửa hàng làm ăn? Nhưng đồ ăn nàng nấu quá chú trọng độ lửa và tay nghề, không thể làm số lượng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro