[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Ký Xong (2)
Khải Phu Vi An
2024-10-30 10:52:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
An Lâm Lang không đọc nguyên tác tiểu thuyết, cho nên nàng không biết trong sách gia đình này sống ra sao. Nhưng với ký ức của nguyên chủ thì ít nhất trong đó không có gia đình này.
Việc An Lâm Lang xuất hiện đã thay đổi vận mệnh của nguyên chủ. Vốn dĩ mấy ngày trước đáng lẽ nàng đã bị lầu hoa mua, rồi mang đến Liễu Hương rồi. Bây giờ nàng lại ở đây, An Lâm Lang không chắc liệu đây có phải là một sự thay đổi tốt hay không. Nhưng mấy ngày nay, bà lão Phương gia vẫn chăm sóc cho nàng. Sốt cao mấy ngày cũng không chết, chí ít chứng tỏ hai vợ chồng già cũng không tệ.
Bên ngoài cửa sổ trời đã muộn, nhưng vẫn còn có tiếng nói.
Nghe giọng nói thì chắc đó là bà Phương.
An Lâm Lang liếc nhìn ra cửa sổ, thấy bà Phương đang khom người đứng trước cửa, hai nữ nhân thấp bé quê mùa đứng bên ngoài. Ai cũng mặc mấy bộ quần áo cũ đầy bụi bặm, vừa chỉ tay vừa nói chuyện.
“Thím hai Đại Tráng đều là người một nhà, sao lại làm việc như vậy? Huynh đệ tỷ muội Phương gia lão tổ dù có thịt nát xương tan vẫn có người nối dõi tông đường. Bà có chuyện tốt như vậy, thà tìm hàng xóm còn hơn tìm người nhà. Đâu phải bà không biết con dâu của Đại Tráng có tay nghề cao! Đến trưởng thôn còn nói đồ ăn nàng ta nấu ngon mà!” Một người có khuôn mặt vuông vừa đẩy vừa nói: “Bà có cái lợi đó mà không chia cho gia đình là bà không đúng rồi!”
"Đúng vậy, Nhị nương, trong thôn mọi người đều biết ta tay chân nhanh nhẹn, bà không tin tưởng người khác, lẽ nào không tin tưởng người nhà của mình?"
Một giọng nói cũng từ bên cạnh mặt vuông truyền đến: “Bà có thời gian tìm người giúp bà nấu ăn, không bằng kêu ta đi, ta làm việc rất nhanh, lúc bà làm không nổi ta còn có thể giúp nữa. Hơn nữa, bà giao cho ta việc tốt này , trong lòng ta không lẽ không ghi nhớ?”
Khuôn mặt của bà Phương không vui vẻ gì, nhưng Nại Hà là một người không khéo miệng.
"Hơn nữa, dì yêu thích tiểu bối không phải là lẽ tự nhiên sao? Tay nghề của ta khi còn ở nhà mẫu thân đã được khen ngợi, đừng nói đến phụ bếp, ta còn có thể làm được một bàn ăn thịnh soạn nữa kìa..."
Sau đó An Lâm Lang không còn nghe được họ nói gì nữa, nàng chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, cặp mẹ chồng nàng dâu đó tươi cười rời đi.
Bà Phương thở dài đóng cửa lại.
Gia đình họ Phương ở cách xa làng, cả nhà chỉ gồm cặp vợ chồng già và một đứa con trai ốm yếu. Không phải Phương gia không có người nhà, nhà của ông Phương có thể xem là một đại gia tộc thịnh vượng ở thôn Phương Gia. Có bảy anh chị em, ông Phương là con thứ hai. Từ xa xưa đến nay, tính khí của tầng lớp trung lưu đã có phần trung thực. Ông Phương cũng như vậy, khi còn trẻ kính nể ca ca, nâng đỡ tiểu đệ, ở nhà làm việc cần cù như một con trâu già.
Hơn hai mươi năm trước, triều đình chiêu binh, Phương gia phải cử người đi. Người anh đang học hành để thi danh lợi không đi được, người em còn nhỏ không chịu được gian khổ nên cũng không đi được. Ông nghiến răng đồng ý với cha mẹ ra chiến trường với hai bộ y phục xốc xếch.
Sau hơn mười năm chinh chiến bên ngoài, ông bị gãy một chân, được triều đình ban thưởng ít tiền xuất ngũ và đưa người vợ làm đầu bếp trong doanh trại về làng.
Khi trở về đến nhà, cha mẹ đã ra đi từ lâu, anh chị em đã sớm chia xong nhà cửa đất đai rồi.
An Lâm Lang không đọc nguyên tác tiểu thuyết, cho nên nàng không biết trong sách gia đình này sống ra sao. Nhưng với ký ức của nguyên chủ thì ít nhất trong đó không có gia đình này.
Việc An Lâm Lang xuất hiện đã thay đổi vận mệnh của nguyên chủ. Vốn dĩ mấy ngày trước đáng lẽ nàng đã bị lầu hoa mua, rồi mang đến Liễu Hương rồi. Bây giờ nàng lại ở đây, An Lâm Lang không chắc liệu đây có phải là một sự thay đổi tốt hay không. Nhưng mấy ngày nay, bà lão Phương gia vẫn chăm sóc cho nàng. Sốt cao mấy ngày cũng không chết, chí ít chứng tỏ hai vợ chồng già cũng không tệ.
Bên ngoài cửa sổ trời đã muộn, nhưng vẫn còn có tiếng nói.
Nghe giọng nói thì chắc đó là bà Phương.
An Lâm Lang liếc nhìn ra cửa sổ, thấy bà Phương đang khom người đứng trước cửa, hai nữ nhân thấp bé quê mùa đứng bên ngoài. Ai cũng mặc mấy bộ quần áo cũ đầy bụi bặm, vừa chỉ tay vừa nói chuyện.
“Thím hai Đại Tráng đều là người một nhà, sao lại làm việc như vậy? Huynh đệ tỷ muội Phương gia lão tổ dù có thịt nát xương tan vẫn có người nối dõi tông đường. Bà có chuyện tốt như vậy, thà tìm hàng xóm còn hơn tìm người nhà. Đâu phải bà không biết con dâu của Đại Tráng có tay nghề cao! Đến trưởng thôn còn nói đồ ăn nàng ta nấu ngon mà!” Một người có khuôn mặt vuông vừa đẩy vừa nói: “Bà có cái lợi đó mà không chia cho gia đình là bà không đúng rồi!”
"Đúng vậy, Nhị nương, trong thôn mọi người đều biết ta tay chân nhanh nhẹn, bà không tin tưởng người khác, lẽ nào không tin tưởng người nhà của mình?"
Một giọng nói cũng từ bên cạnh mặt vuông truyền đến: “Bà có thời gian tìm người giúp bà nấu ăn, không bằng kêu ta đi, ta làm việc rất nhanh, lúc bà làm không nổi ta còn có thể giúp nữa. Hơn nữa, bà giao cho ta việc tốt này , trong lòng ta không lẽ không ghi nhớ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt của bà Phương không vui vẻ gì, nhưng Nại Hà là một người không khéo miệng.
"Hơn nữa, dì yêu thích tiểu bối không phải là lẽ tự nhiên sao? Tay nghề của ta khi còn ở nhà mẫu thân đã được khen ngợi, đừng nói đến phụ bếp, ta còn có thể làm được một bàn ăn thịnh soạn nữa kìa..."
Sau đó An Lâm Lang không còn nghe được họ nói gì nữa, nàng chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa, cặp mẹ chồng nàng dâu đó tươi cười rời đi.
Bà Phương thở dài đóng cửa lại.
Gia đình họ Phương ở cách xa làng, cả nhà chỉ gồm cặp vợ chồng già và một đứa con trai ốm yếu. Không phải Phương gia không có người nhà, nhà của ông Phương có thể xem là một đại gia tộc thịnh vượng ở thôn Phương Gia. Có bảy anh chị em, ông Phương là con thứ hai. Từ xa xưa đến nay, tính khí của tầng lớp trung lưu đã có phần trung thực. Ông Phương cũng như vậy, khi còn trẻ kính nể ca ca, nâng đỡ tiểu đệ, ở nhà làm việc cần cù như một con trâu già.
Hơn hai mươi năm trước, triều đình chiêu binh, Phương gia phải cử người đi. Người anh đang học hành để thi danh lợi không đi được, người em còn nhỏ không chịu được gian khổ nên cũng không đi được. Ông nghiến răng đồng ý với cha mẹ ra chiến trường với hai bộ y phục xốc xếch.
Sau hơn mười năm chinh chiến bên ngoài, ông bị gãy một chân, được triều đình ban thưởng ít tiền xuất ngũ và đưa người vợ làm đầu bếp trong doanh trại về làng.
Khi trở về đến nhà, cha mẹ đã ra đi từ lâu, anh chị em đã sớm chia xong nhà cửa đất đai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro