[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Ký Xong (1)
Khải Phu Vi An
2024-10-30 10:52:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chiếc xe ngựa đi chậm rãi, ở thời cổ đại giao thông bất tiện này thì đây được xem như phương tiện khá ổn rồi. Nó két két đi ngang qua một ngôi làng, dừng lại trước một căn nhà với cái sân trống rỗng. Xe ngựa vừa dừng lại, hàng rào trong sân cọt kẹt một tiếng được mở ra từ bên trong. Một bà cụ gầy guộc bưng chậu nước ló đầu ra khỏi cửa: "Sao lâu vậy mới về?"
Vừa dứt lời, bà ấy liếc nhìn thấy còn có một người nữa ngồi sau xe ngựa, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Đây là cô nương nhà nào vậy?"
"Thấy tội nghiệp nên tiện tay mua luôn."
Ông lão thở dài, tháo dây cương ra tập tễnh leo xuống xe ngựa: "Năm nay Ngọc Ca nhi của chúng ta cũng hai mươi hai rồi."
Bà cụ nghe vậy bèn ngẩn người ra, quay đầu nhìn An Lâm Lang thật kỹ.
Thành thật mà nói, dáng dấp lúc này của An Lâm Lang không mấy ưa nhìn. Đầu tóc đen bẩn nhếch nhác cả đầu. Gương mặt bẩn như thể mấy tháng chưa rửa, da nứt nẻ, vừa đỏ vừa sưng. Lại thêm việc kẻ buôn người không cho nàng ăn thứ gì đó no bụng nên người nàng gầy gò như cọng rơm vậy. Cái cổ gầy nhom, môi nứt nẻ chảy máu. Trên dưới miệng như thế, An Lâm Lang cũng cảm nhận được da nứt tróc ra. Cơ thể gầy yếu đến nỗi gió cũng thổi bay đi được. Nói tóm lại, trông nàng rất bẩn thỉu bần hàn.
"Dáng dấp này..." Sợ là Ngọc Ca nhi không ưng đâu. Lời nói chưa kịp thốt ra thì An Lâm Lang và ông lão đã hiểu rồi.
"Nam nhân bình thường mười lăm mười sáu tuổi đã lập gia đình rồi. Ngọc Ca ở ngoài một mình mấy năm nay đã để lỡ chuyện hôn sự của mình. Hắn hơi lớn tuổi đôi chút, sức khỏe cũng không đủ tốt để thuê người khác. Ông lão rút tẩu thuốc ra từ thắt lưng đập xuống, gõ đá lửa và châm lửa: “Nghĩ mà xem, năm ngoái bà đi xin cưới nhà người ta, ai bằng lòng chứ? Hai mươi ba tới nơi rồi, chi bằng mua một người tính khí tốt chút để sống qua ngày.”
Chuyện hôn nhân của nhi tử sắp trở thành tâm bệnh của hai vợ chồng già rồi. Con của mấy gia đình bên cạnh kết hôn từ năm mười lăm mười sáu tuổi, đến năm mười bảy mười tám tuổi con cái đã đầy nhà rồi. Ngọc Ca của bà đã hai mươi hai tuổi đến một người để nói chuyện cũng không có.
Bà lão cảm thấy thật tồi tệ. Dù gì Phương gia cũng là gia đình tử tế, nhà tử tế ai lại đi mua con dâu chứ?
"Ngọc Ca của chúng ta tướng mạo đẹp đẽ, nếu không vì sức khỏe hơi yếu ớt một chút thì, dù sao nó cũng là đứa con ngoan…”
Ông lão lắc đầu: "Việc cưới xin không thể trì hoãn được."
Đầu óc An Lâm Lang quay cuồng, suốt quãng đường từ thị trấn trở về thôn Phương Gia, ý thức của nàng lịm đi. Mãi cho đến khi xe ngựa vào sân, tiếng của bà lão mới xa dần. Đầu óc nàng như chìm sâu vào bóng tối.
Khi tỉnh dậy, nàng đã ở nhà ông lão.
Gió Bắc rít bên ngoài cửa, làm thủng một lỗ trên lưới cửa sổ kêu lạch cạch. An Lâm Lang đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn leo lét trên bàn với vẻ sững sờ. Bị sốt cao mấy ngày mấy đêm, An Lâm Lang đã nhận ra sự thật rằng mình đã xuyên không. Đại lão họ An nổi tiếng ở đời sau đã bị chôn vùi trong tai nạn xe cộ. Giờ đây nàng là một vai phụ trong tiểu thuyết có kết cục thê thảm.
Gia đình nàng đang sống cùng là Phương gia, một gia đình ba người ở trấn Vũ Nguyên.
Chiếc xe ngựa đi chậm rãi, ở thời cổ đại giao thông bất tiện này thì đây được xem như phương tiện khá ổn rồi. Nó két két đi ngang qua một ngôi làng, dừng lại trước một căn nhà với cái sân trống rỗng. Xe ngựa vừa dừng lại, hàng rào trong sân cọt kẹt một tiếng được mở ra từ bên trong. Một bà cụ gầy guộc bưng chậu nước ló đầu ra khỏi cửa: "Sao lâu vậy mới về?"
Vừa dứt lời, bà ấy liếc nhìn thấy còn có một người nữa ngồi sau xe ngựa, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Đây là cô nương nhà nào vậy?"
"Thấy tội nghiệp nên tiện tay mua luôn."
Ông lão thở dài, tháo dây cương ra tập tễnh leo xuống xe ngựa: "Năm nay Ngọc Ca nhi của chúng ta cũng hai mươi hai rồi."
Bà cụ nghe vậy bèn ngẩn người ra, quay đầu nhìn An Lâm Lang thật kỹ.
Thành thật mà nói, dáng dấp lúc này của An Lâm Lang không mấy ưa nhìn. Đầu tóc đen bẩn nhếch nhác cả đầu. Gương mặt bẩn như thể mấy tháng chưa rửa, da nứt nẻ, vừa đỏ vừa sưng. Lại thêm việc kẻ buôn người không cho nàng ăn thứ gì đó no bụng nên người nàng gầy gò như cọng rơm vậy. Cái cổ gầy nhom, môi nứt nẻ chảy máu. Trên dưới miệng như thế, An Lâm Lang cũng cảm nhận được da nứt tróc ra. Cơ thể gầy yếu đến nỗi gió cũng thổi bay đi được. Nói tóm lại, trông nàng rất bẩn thỉu bần hàn.
"Dáng dấp này..." Sợ là Ngọc Ca nhi không ưng đâu. Lời nói chưa kịp thốt ra thì An Lâm Lang và ông lão đã hiểu rồi.
"Nam nhân bình thường mười lăm mười sáu tuổi đã lập gia đình rồi. Ngọc Ca ở ngoài một mình mấy năm nay đã để lỡ chuyện hôn sự của mình. Hắn hơi lớn tuổi đôi chút, sức khỏe cũng không đủ tốt để thuê người khác. Ông lão rút tẩu thuốc ra từ thắt lưng đập xuống, gõ đá lửa và châm lửa: “Nghĩ mà xem, năm ngoái bà đi xin cưới nhà người ta, ai bằng lòng chứ? Hai mươi ba tới nơi rồi, chi bằng mua một người tính khí tốt chút để sống qua ngày.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện hôn nhân của nhi tử sắp trở thành tâm bệnh của hai vợ chồng già rồi. Con của mấy gia đình bên cạnh kết hôn từ năm mười lăm mười sáu tuổi, đến năm mười bảy mười tám tuổi con cái đã đầy nhà rồi. Ngọc Ca của bà đã hai mươi hai tuổi đến một người để nói chuyện cũng không có.
Bà lão cảm thấy thật tồi tệ. Dù gì Phương gia cũng là gia đình tử tế, nhà tử tế ai lại đi mua con dâu chứ?
"Ngọc Ca của chúng ta tướng mạo đẹp đẽ, nếu không vì sức khỏe hơi yếu ớt một chút thì, dù sao nó cũng là đứa con ngoan…”
Ông lão lắc đầu: "Việc cưới xin không thể trì hoãn được."
Đầu óc An Lâm Lang quay cuồng, suốt quãng đường từ thị trấn trở về thôn Phương Gia, ý thức của nàng lịm đi. Mãi cho đến khi xe ngựa vào sân, tiếng của bà lão mới xa dần. Đầu óc nàng như chìm sâu vào bóng tối.
Khi tỉnh dậy, nàng đã ở nhà ông lão.
Gió Bắc rít bên ngoài cửa, làm thủng một lỗ trên lưới cửa sổ kêu lạch cạch. An Lâm Lang đang ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn leo lét trên bàn với vẻ sững sờ. Bị sốt cao mấy ngày mấy đêm, An Lâm Lang đã nhận ra sự thật rằng mình đã xuyên không. Đại lão họ An nổi tiếng ở đời sau đã bị chôn vùi trong tai nạn xe cộ. Giờ đây nàng là một vai phụ trong tiểu thuyết có kết cục thê thảm.
Gia đình nàng đang sống cùng là Phương gia, một gia đình ba người ở trấn Vũ Nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro