[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Xuyên Qua (5)
Khải Phu Vi An
2024-10-30 10:52:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mỗi một lần bán nàng lại dính vào hoàn cảnh càng khốn cùng hơn, dường như cuộc đời của nàng đã được định trước sẽ kết thúc ở kỹ viện. Điều khác biệt duy nhất chỉ có kỹ viện bậc cao hay bậc thấp mà thôi.
Trong lòng An Lâm Lang tràn ngập cảm xúc không cam lòng, oán hận, nhưng nàng hiểu rõ đây không phải cảm xúc của nàng. Chỉ là, nàng không ngừng nôn ói, không thoát ra khỏi tâm tình thống khổ được. Nước mắt chảy không ngừng, thút tha thút thít. Nhưng dù hỗn loạn đến đâu đi nữa, trong lòng An Lâm Lang cũng biết tình cảnh hôm nay của mình. Trước mắt mà nói ông lão trước mặt nàng đây là sự lựa chọn tốt nhất.
Chân cứ như bông vải, mềm nhũn không còn sức. Mãi đến khi đến đầu ngõ không còn ai, cuối cùng An Lâm Lang mới giành được quyền làm chủ suy nghĩ một chút.
Con ngựa trước mặt ngoe nguẩy đuôi, xe ngựa không lớn, trên xe chất đầy đồ đạc, hình như là y phục mùa đông đồ dùng hàng ngày và lương thực. An Lâm Lang há miệng, giọng nói khô khan cứ như bị tê cứng miệng vậy, nói một câu mà như sắp ho ra máu.
Ông lão tìm trong xe rồi ném một cái ống trúc cho nàng: “Uống đi.”
An Lâm Lang nhận lấy mà không động vào.
“Bà cụ chuẩn bị nước nóng đấy.” Ông lão lớn tiếng nói: “Chắc lúc này nước lạnh rồi. Uống đỡ hai ngụm đi, lúc về thì uống thêm nước nóng.”
Thấy nàng không nhúc nhích, ông lão lại nói: “Không muốn uống thì đưa ta đi.”
Vừa dứt lời, An Lâm Lang đã rút nút lọ ra uống mấy ngụm lớn hết nước. Nước đã nguội lạnh rồi, uống vào lạnh thấu tim.
Ông lão thấy nàng cóng đến mức sầm mặt lại. Thấy y phục của nàng rất đơn bạc, ông ta bèn xoay người tìm kiếm trong hành lý. Một lúc lâu sau mới tìm ra bộ đồ màu nâu xanh rồi đưa sang. Đây là áo mới mà ông lão mua cho bà cụ, rất ấm.
“Trời lạnh lắm, khoác áo vào đi.”
Uống hết nước, đương nhiên nàng sẽ không từ chối y phục mới, An Lâm Lang nghe lời mặc vào trong vô thức.
Mới vừa khoác thêm áo vào mà cả người đã lập tức ấm lên.
Hai tay An Lâm Lang nắm chặt lại, đầu gục xuống. Ký ức xa lạ cùng tâm tình kích động không ngừng gột rửa đầu óc của nàng, nàng thấy hơi buồn nôn. An Lâm Lang chỉ đành phải không ngừng dặn lòng mình phải bình tĩnh. Tình hình hôm nay, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi.
Ông lão trầm mặc tháo dây ngựa, lạch cạch quăng sang một bên.
An Lâm Lang ôm ống trúc trầm mặc. Ông lão tập tễnh leo lên xe, thấy An Lâm Lang không nhúc nhích, ông ta khàn giọng hỏi một câu: “Không muốn về nhà với ta à?”
An Lâm Lang mím môi, nội tâm giãy dụa.
Lên xe rồi thì có lẽ đây sẽ là con đường một đi không lối về.
“Tuyết rơi rồi, bên ngoài trời lạnh lắm, hằng năm vào mùa đông có tầm mấy chục người chết cóng như vậy. Kẻ lang thang nhiều, ăn xin cũng nhiều.” Lời nói của ông lão có chút tang thương: “Tiểu cô nương như ngươi đi lại trên trấn cũng không tốt…”
Mặc dù trấn không lớn lắm nhưng gần biên giới đầy thương nhân qua lại, trong ngõ hẻm trên phía Đông toàn là lầu hoa.
An Lâm Lang kìm nén cảm giác muốn ngất xỉu của mình, dứt khoát leo lên xe ngựa.
Mỗi một lần bán nàng lại dính vào hoàn cảnh càng khốn cùng hơn, dường như cuộc đời của nàng đã được định trước sẽ kết thúc ở kỹ viện. Điều khác biệt duy nhất chỉ có kỹ viện bậc cao hay bậc thấp mà thôi.
Trong lòng An Lâm Lang tràn ngập cảm xúc không cam lòng, oán hận, nhưng nàng hiểu rõ đây không phải cảm xúc của nàng. Chỉ là, nàng không ngừng nôn ói, không thoát ra khỏi tâm tình thống khổ được. Nước mắt chảy không ngừng, thút tha thút thít. Nhưng dù hỗn loạn đến đâu đi nữa, trong lòng An Lâm Lang cũng biết tình cảnh hôm nay của mình. Trước mắt mà nói ông lão trước mặt nàng đây là sự lựa chọn tốt nhất.
Chân cứ như bông vải, mềm nhũn không còn sức. Mãi đến khi đến đầu ngõ không còn ai, cuối cùng An Lâm Lang mới giành được quyền làm chủ suy nghĩ một chút.
Con ngựa trước mặt ngoe nguẩy đuôi, xe ngựa không lớn, trên xe chất đầy đồ đạc, hình như là y phục mùa đông đồ dùng hàng ngày và lương thực. An Lâm Lang há miệng, giọng nói khô khan cứ như bị tê cứng miệng vậy, nói một câu mà như sắp ho ra máu.
Ông lão tìm trong xe rồi ném một cái ống trúc cho nàng: “Uống đi.”
An Lâm Lang nhận lấy mà không động vào.
“Bà cụ chuẩn bị nước nóng đấy.” Ông lão lớn tiếng nói: “Chắc lúc này nước lạnh rồi. Uống đỡ hai ngụm đi, lúc về thì uống thêm nước nóng.”
Thấy nàng không nhúc nhích, ông lão lại nói: “Không muốn uống thì đưa ta đi.”
Vừa dứt lời, An Lâm Lang đã rút nút lọ ra uống mấy ngụm lớn hết nước. Nước đã nguội lạnh rồi, uống vào lạnh thấu tim.
Ông lão thấy nàng cóng đến mức sầm mặt lại. Thấy y phục của nàng rất đơn bạc, ông ta bèn xoay người tìm kiếm trong hành lý. Một lúc lâu sau mới tìm ra bộ đồ màu nâu xanh rồi đưa sang. Đây là áo mới mà ông lão mua cho bà cụ, rất ấm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trời lạnh lắm, khoác áo vào đi.”
Uống hết nước, đương nhiên nàng sẽ không từ chối y phục mới, An Lâm Lang nghe lời mặc vào trong vô thức.
Mới vừa khoác thêm áo vào mà cả người đã lập tức ấm lên.
Hai tay An Lâm Lang nắm chặt lại, đầu gục xuống. Ký ức xa lạ cùng tâm tình kích động không ngừng gột rửa đầu óc của nàng, nàng thấy hơi buồn nôn. An Lâm Lang chỉ đành phải không ngừng dặn lòng mình phải bình tĩnh. Tình hình hôm nay, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước thôi.
Ông lão trầm mặc tháo dây ngựa, lạch cạch quăng sang một bên.
An Lâm Lang ôm ống trúc trầm mặc. Ông lão tập tễnh leo lên xe, thấy An Lâm Lang không nhúc nhích, ông ta khàn giọng hỏi một câu: “Không muốn về nhà với ta à?”
An Lâm Lang mím môi, nội tâm giãy dụa.
Lên xe rồi thì có lẽ đây sẽ là con đường một đi không lối về.
“Tuyết rơi rồi, bên ngoài trời lạnh lắm, hằng năm vào mùa đông có tầm mấy chục người chết cóng như vậy. Kẻ lang thang nhiều, ăn xin cũng nhiều.” Lời nói của ông lão có chút tang thương: “Tiểu cô nương như ngươi đi lại trên trấn cũng không tốt…”
Mặc dù trấn không lớn lắm nhưng gần biên giới đầy thương nhân qua lại, trong ngõ hẻm trên phía Đông toàn là lầu hoa.
An Lâm Lang kìm nén cảm giác muốn ngất xỉu của mình, dứt khoát leo lên xe ngựa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro