Cắm Cô
Tinh Vân
2024-08-15 14:06:46
.........
"Chú ba, chú dậy rồi à?" Nhìn thấy Cố Lệnh Thâm đi tới, Cố Cửu m vội vàng nịnh nọt gọi anh một tiếng, "Khách sạn vừa đưa bữa sáng lên, chú cùng ăn luôn nhé."
Cố Lệnh Thâm ừm, kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, vừa vặn ngồi ở bên cạnh Thi Mị.
Cô cúi đầu ăn thức ăn trong đĩa, rất yên tĩnh mà nhai thức ăn, dư quang liếc về phía ngón tay có khớp xương rõ ràng đang xoay thuốc lá của người đàn ông.
Dù cho anh không nói gì hết, cũng có loại cảm giác tồn tại khiến người ta không thể nào bỏ qua được.
"Ngài Cố." Thi Mị trung quy trung củ (1) lên tiếng chào hỏi, dường như chuyện tối ngày hôm qua hoàn toàn chưa từng xảy ra.
(1) Trung quy trung củ 中规中矩: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường hàm nghĩa xấu.
"Ừm."
Cô gái ngồi ở đó có vẻ an tĩnh nhã nhặn, tóc dài đen nhánh trượt xuống sau tai, lộ ra da thịt trắng nõn ở cổ, toàn thân cũng tăng thêm vẻ nhỏ con, có sự xinh xắn của nữ sinh viên ở độ tuổi này.
"Chú ba, hôm nay chúng ta phải về nước thật hả?"
Cố Cửu m hoàn toàn không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa bọn họ, nịnh nọt cười nói với chú ba của cô: "Nhưng mà con vẫn còn muốn chơi thêm mấy ngày ở đảo Phuket với Tiểu Mị, sắp vào học rồi, sau này có muốn đến chơi cũng khó, chú ba, chú giúp đỡ được chứ......"
"Đặt hết vé máy bay rồi, ngày mai phải về ngay."
"Được rồi."
Cố Cửu m nghe thấy lời này lập tức ỉu xìu, rầu rĩ không vui mà uống một hớp sữa bò trên tay, cho dù trong lòng có muốn có muốn mắng chửi, cũng không dám lỗ mãng trước mặt người chú vốn có tiếng là nghiêm khắc này.
" m m, tớ ăn xong rồi."
Thi Mị để dao nĩa xuống, khóe miệng lộ ra độ cung điềm tĩnh, rút khăn giấy ra lau miệng.
"Sao cậu ăn ít bữa sáng vậy, hèn gì lại gầy như vậy, cũng không có tí thịt nào." Cố Cửu m vừa nói vừa cười vươn tay sờ eo và bụng cô, bị Thi Mị cười híp mắt tránh né.
"Đừng có giỡn nữa."
Cố Lệnh Thâm hút thuốc ở bên cạnh nghe thấy lời này, hình như có thâm ý mà liếc mắt một cái, không biết đang suy nghĩ gì.
Điện thoại đặt ở trên bàn bỗng nhiên rung lên, mới sáng sớm mà đã gọi điện tới, Thi Mị suy đoán ở trong lòng, có thể là vị hôn thê của anh gọi tới.
Cố Lệnh Thâm nhìn màn hình điện thoại, sau đó đứng dậy đi về phía hồ bơi ở bên kia, vừa ấn nhận cuộc gọi tới.
"Có thể là thím ba của tớ tra cương (2) đấy." Vẻ mặt của Cố Cửu m hiện lên sự hiểu rõ, "Đàn ông chất lượng tốt giống chú ba của tớ, từ nhỏ đến lớn cũng không biết có bao nhiêu người đẹp vội vàng cho không, đám người xin được ngủ cùng ở giới giải trí càng gom được một đống lớn, bây giờ lại bị thím ba của tớ lượm được món hời lớn, đương nhiên phải nhìn chằm chằm từng giây từng phút, chỉ sợ có người phụ nữ xấu xa nào đấy quấn lấy."
(2) Tra cương (查岗): Ý nói bạn gái tra hỏi đường đi nước bước của bạn trai để phòng ngừa ngoại tình.
"Ai bảo chú ba của cậu vừa có tiền, lớn lên lại còn đẹp trai vậy chứ." Cô của bây giờ không phải cũng đang cho không đấy sao.
Thi Mị thu ánh mắt trên thân hình cao lớn ở cách đó không xa lại, đứng lên, " m m, tớ đi toilet trước."
"Ừm, cậu mau đi đi."
Thi Mị đi đến dưới bóng cây bên hồ bơi, ngồi ở trên tảng đá, nhìn Cố Lệnh Thâm đưa lưng về phía mình vẫn luôn nói chuyện điện thoại với người khác, cô rũ mắt xuống, đợi một lúc, dư quang liền nhìn thấy ống quần tây và giày da của người đàn ông.
"Sao lại ngồi một mình ở đây?" Người đàn ông ngồi xuống, đối diện với cô: "Bữa sáng vừa nãy của khách sạn có phải không hợp khẩu vị không?"
"Không phải, bữa sáng rất ngon."
Thi Mị đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, cô dường như nghe thấy tiếng tim mình đập với tiết tấu loạn xạ.
Anh nói chuyện rất dịu dàng, có sự chín chắn thuộc về đàn ông trưởng thành, lại mang theo thái độ xa cách và nghiêm túc của bậc cha chú, cách làm như vậy hoàn toàn không có cách nào có thể xoi mói được gì.
Tuy rằng tối hôm qua xảy ra một vài chuyện không thể miêu tả được nhưng anh sẽ không nhìn cô bằng cái nhìn phiến diện, nhưng sẽ không để cô có suy nghĩ được voi đòi tiên.
"Tôi ra đây ngồi chỉ là muốn nhìn chú nhiều hơn mà thôi."
Yêu anh sao? Đương nhiên là không phải.
Trong lòng Thi Mị rất rõ ràng bản thân muốn gì, cô muốn tiền, muốn Hướng Thiến thấy người đàn ông của mình bị cướp đi, nhưng mỗi một lần cô ở trước mặt người đàn ông này, dường như luôn có một loại cảm giác không có chỗ nào để che giấu.
"Cậu ba......"
Lúc Quản gia vội vàng đi tới, hơi giật mình khi nhìn thấy hai người bọn họ ngồi cùng nhau, Cố Lệnh Thâm đứng lên, đi vài bước về phía bên ông rồi nhỏ giọng dò hỏi.
"Có chuyện gì?"
"Ngài Smith mới gọi điện tới, bảo cậu phải tham gia hội nghị qua điện thoại ngay."
"Tôi biết rồi."
Thi Mị vẫn ngồi ở trên tảng đá như cũ, chờ khi anh về lại, người đàn ông nhỏ giọng nói.
"Bên ngoài quá nóng, con vào trước đi."
Cố Lệnh Thâm dường như hoàn toàn không nghe thấy lời Thi Mị vừa nói, càng không có lý giải ý cô nói, nhưng Thi Mị biết, anh chỉ là không muốn trực tiếp trả lời cô, hay là nói cách khác, anh không muốn đáp lại cô.
Anh từ chối rất tuyệt tình.
"Ngài Cố, chú thật sự chán ghét tôi vậy sao?"
Trong nháy mắt người đàn ông xoay người định rời đi thì nữ sinh bỗng túm chặt áo sơmi của anh, thân hình cao ngất của người đàn ông không động đậy đứng ở đó, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên khuôn mặt bướng bỉnh của cô gái, trong tiếng nói từ hậu lộ ra sự từ chối.
"Thi Mị, con bằng tuổi cháu gái của tôi, lúc còn trẻ thì con người ta thường sẽ coi tình cảm nam nữ như là tất cả của mình, nhưng chờ con trưởng thành rồi thì sẽ biết những việc con đã làm không lý trí thế nào, cho dù là ai thì cũng vẫn phải yêu bản thân, thật sự không đáng đâu, con có hiểu không?"
Thi Mị nghe anh nói những lời này, nhắm hai mắt lại, vành mắt nhịn không được lại chua xót một lần nữa, tay nắm chặt góc áo anh lại vẫn không buông ra, bị từ chối là nằm trong dự đoán, nhưng Cố Lệnh Thâm bình tĩnh và lý trí như vậy, khiến cô cảm thấy hy vọng trong lòng đang vỡ ra thành từng mảnh.
Một chút mong đợi Thi Mị dựa vào mấy ngày liền, đã hoàn toàn tan thành mây khói vào giờ phút này.
"Chú ba, chú dậy rồi à?" Nhìn thấy Cố Lệnh Thâm đi tới, Cố Cửu m vội vàng nịnh nọt gọi anh một tiếng, "Khách sạn vừa đưa bữa sáng lên, chú cùng ăn luôn nhé."
Cố Lệnh Thâm ừm, kéo một cái ghế ra rồi ngồi xuống, vừa vặn ngồi ở bên cạnh Thi Mị.
Cô cúi đầu ăn thức ăn trong đĩa, rất yên tĩnh mà nhai thức ăn, dư quang liếc về phía ngón tay có khớp xương rõ ràng đang xoay thuốc lá của người đàn ông.
Dù cho anh không nói gì hết, cũng có loại cảm giác tồn tại khiến người ta không thể nào bỏ qua được.
"Ngài Cố." Thi Mị trung quy trung củ (1) lên tiếng chào hỏi, dường như chuyện tối ngày hôm qua hoàn toàn chưa từng xảy ra.
(1) Trung quy trung củ 中规中矩: Phù hợp quy củ, không có gì đặc biệt, thậm chí tương đối cứng nhắc, câu nệ. Thường hàm nghĩa xấu.
"Ừm."
Cô gái ngồi ở đó có vẻ an tĩnh nhã nhặn, tóc dài đen nhánh trượt xuống sau tai, lộ ra da thịt trắng nõn ở cổ, toàn thân cũng tăng thêm vẻ nhỏ con, có sự xinh xắn của nữ sinh viên ở độ tuổi này.
"Chú ba, hôm nay chúng ta phải về nước thật hả?"
Cố Cửu m hoàn toàn không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa bọn họ, nịnh nọt cười nói với chú ba của cô: "Nhưng mà con vẫn còn muốn chơi thêm mấy ngày ở đảo Phuket với Tiểu Mị, sắp vào học rồi, sau này có muốn đến chơi cũng khó, chú ba, chú giúp đỡ được chứ......"
"Đặt hết vé máy bay rồi, ngày mai phải về ngay."
"Được rồi."
Cố Cửu m nghe thấy lời này lập tức ỉu xìu, rầu rĩ không vui mà uống một hớp sữa bò trên tay, cho dù trong lòng có muốn có muốn mắng chửi, cũng không dám lỗ mãng trước mặt người chú vốn có tiếng là nghiêm khắc này.
" m m, tớ ăn xong rồi."
Thi Mị để dao nĩa xuống, khóe miệng lộ ra độ cung điềm tĩnh, rút khăn giấy ra lau miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao cậu ăn ít bữa sáng vậy, hèn gì lại gầy như vậy, cũng không có tí thịt nào." Cố Cửu m vừa nói vừa cười vươn tay sờ eo và bụng cô, bị Thi Mị cười híp mắt tránh né.
"Đừng có giỡn nữa."
Cố Lệnh Thâm hút thuốc ở bên cạnh nghe thấy lời này, hình như có thâm ý mà liếc mắt một cái, không biết đang suy nghĩ gì.
Điện thoại đặt ở trên bàn bỗng nhiên rung lên, mới sáng sớm mà đã gọi điện tới, Thi Mị suy đoán ở trong lòng, có thể là vị hôn thê của anh gọi tới.
Cố Lệnh Thâm nhìn màn hình điện thoại, sau đó đứng dậy đi về phía hồ bơi ở bên kia, vừa ấn nhận cuộc gọi tới.
"Có thể là thím ba của tớ tra cương (2) đấy." Vẻ mặt của Cố Cửu m hiện lên sự hiểu rõ, "Đàn ông chất lượng tốt giống chú ba của tớ, từ nhỏ đến lớn cũng không biết có bao nhiêu người đẹp vội vàng cho không, đám người xin được ngủ cùng ở giới giải trí càng gom được một đống lớn, bây giờ lại bị thím ba của tớ lượm được món hời lớn, đương nhiên phải nhìn chằm chằm từng giây từng phút, chỉ sợ có người phụ nữ xấu xa nào đấy quấn lấy."
(2) Tra cương (查岗): Ý nói bạn gái tra hỏi đường đi nước bước của bạn trai để phòng ngừa ngoại tình.
"Ai bảo chú ba của cậu vừa có tiền, lớn lên lại còn đẹp trai vậy chứ." Cô của bây giờ không phải cũng đang cho không đấy sao.
Thi Mị thu ánh mắt trên thân hình cao lớn ở cách đó không xa lại, đứng lên, " m m, tớ đi toilet trước."
"Ừm, cậu mau đi đi."
Thi Mị đi đến dưới bóng cây bên hồ bơi, ngồi ở trên tảng đá, nhìn Cố Lệnh Thâm đưa lưng về phía mình vẫn luôn nói chuyện điện thoại với người khác, cô rũ mắt xuống, đợi một lúc, dư quang liền nhìn thấy ống quần tây và giày da của người đàn ông.
"Sao lại ngồi một mình ở đây?" Người đàn ông ngồi xuống, đối diện với cô: "Bữa sáng vừa nãy của khách sạn có phải không hợp khẩu vị không?"
"Không phải, bữa sáng rất ngon."
Thi Mị đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, cô dường như nghe thấy tiếng tim mình đập với tiết tấu loạn xạ.
Anh nói chuyện rất dịu dàng, có sự chín chắn thuộc về đàn ông trưởng thành, lại mang theo thái độ xa cách và nghiêm túc của bậc cha chú, cách làm như vậy hoàn toàn không có cách nào có thể xoi mói được gì.
Tuy rằng tối hôm qua xảy ra một vài chuyện không thể miêu tả được nhưng anh sẽ không nhìn cô bằng cái nhìn phiến diện, nhưng sẽ không để cô có suy nghĩ được voi đòi tiên.
"Tôi ra đây ngồi chỉ là muốn nhìn chú nhiều hơn mà thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yêu anh sao? Đương nhiên là không phải.
Trong lòng Thi Mị rất rõ ràng bản thân muốn gì, cô muốn tiền, muốn Hướng Thiến thấy người đàn ông của mình bị cướp đi, nhưng mỗi một lần cô ở trước mặt người đàn ông này, dường như luôn có một loại cảm giác không có chỗ nào để che giấu.
"Cậu ba......"
Lúc Quản gia vội vàng đi tới, hơi giật mình khi nhìn thấy hai người bọn họ ngồi cùng nhau, Cố Lệnh Thâm đứng lên, đi vài bước về phía bên ông rồi nhỏ giọng dò hỏi.
"Có chuyện gì?"
"Ngài Smith mới gọi điện tới, bảo cậu phải tham gia hội nghị qua điện thoại ngay."
"Tôi biết rồi."
Thi Mị vẫn ngồi ở trên tảng đá như cũ, chờ khi anh về lại, người đàn ông nhỏ giọng nói.
"Bên ngoài quá nóng, con vào trước đi."
Cố Lệnh Thâm dường như hoàn toàn không nghe thấy lời Thi Mị vừa nói, càng không có lý giải ý cô nói, nhưng Thi Mị biết, anh chỉ là không muốn trực tiếp trả lời cô, hay là nói cách khác, anh không muốn đáp lại cô.
Anh từ chối rất tuyệt tình.
"Ngài Cố, chú thật sự chán ghét tôi vậy sao?"
Trong nháy mắt người đàn ông xoay người định rời đi thì nữ sinh bỗng túm chặt áo sơmi của anh, thân hình cao ngất của người đàn ông không động đậy đứng ở đó, ánh mắt thâm thúy dừng ở trên khuôn mặt bướng bỉnh của cô gái, trong tiếng nói từ hậu lộ ra sự từ chối.
"Thi Mị, con bằng tuổi cháu gái của tôi, lúc còn trẻ thì con người ta thường sẽ coi tình cảm nam nữ như là tất cả của mình, nhưng chờ con trưởng thành rồi thì sẽ biết những việc con đã làm không lý trí thế nào, cho dù là ai thì cũng vẫn phải yêu bản thân, thật sự không đáng đâu, con có hiểu không?"
Thi Mị nghe anh nói những lời này, nhắm hai mắt lại, vành mắt nhịn không được lại chua xót một lần nữa, tay nắm chặt góc áo anh lại vẫn không buông ra, bị từ chối là nằm trong dự đoán, nhưng Cố Lệnh Thâm bình tĩnh và lý trí như vậy, khiến cô cảm thấy hy vọng trong lòng đang vỡ ra thành từng mảnh.
Một chút mong đợi Thi Mị dựa vào mấy ngày liền, đã hoàn toàn tan thành mây khói vào giờ phút này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro