Đâm Cô
Tinh Vân
2024-08-15 14:06:46
“Chú ba, chú dậy rồi ạ?” Nhìn thấy Cố Lệnh Thâm đã đi tới, Cố Cửu Âm vội vàng lấy lòng gọi anh: “Khách sạn vừa mới đưa bữa sáng lên, cùng nhau ăn đi chú.”
Cố Lệnh Thâm ừ một câu, kéo một ghế ra ngồi xuống, vừa vặn ngồi bên cạnh Thi Mị.
Cô cúi đầu ăn đồ ăn trong đĩa, rất im lặng nhai nuốt đồ ăn, khóe mắt liếc nhìn ngón tay kẹp điếu thuốc lá của anh, khớp xương rõ ràng.
Cho dù anh không nói gì, nhưng vẫn làm cho người khác không thể bỏ qua sự tồn tại của mình
“Cố tiên sinh.” Thi Mị chào hỏi bình thường, dường như sự việc tối hôm qua căn bản chưa từng xảy ra.
“Ừ.”
Cô ngồi trên ghế trông có vẻ an tĩnh nhã nhặn, mái tóc đen dài được vén ra sau tai, lộ ra cần cổ trắng nõn, cơ thể nho nhỏ, có sự duyên dáng của nữ sinh ở độ tuổi này.
“Chú ba, hôm nay chúng ta thực sự phải về nước sao?”
Cố Cửu Âm hoàn toàn không nhận ra bầu không khí giữa bọn họ có gì đó kì quái, nịnh nọt cười với chú ba của mình: “Nhưng mà cháu còn muốn ở đảo Phuket chơi với Tiểu Mị thêm mấy ngày nữa, sau khi về phải đi học luôn, sau này muốn ra ngoài chơi cũng rất khó, chú ba, chú giúp cháu đi…”
“Vé máy bay đã đặt rồi, ngày mai đi về.”
“Được rồi.”
Nghe được lời này Cố Cửu Âm lập tức như héo đi, rầu rĩ không vui uống một ngụm sữa bò trên tay, cho dù trong lòng muốn điên cuồng chửi bới, cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt người chú được xưng là nghiêm khắc này.
“Âm Âm, mình ăn xong rồi.”
Thi Mị buông dao nĩa, khóe miệng lộ ra đường cong điềm tĩnh, rút khăn giấy lau miệng.
“Sao cậu ăn sáng ít thế, khó trách gầy như vậy chẳng có tí thịt gì cả.” Cố Cửu Âm vừa nói, vừa duỗi tay sờ eo và bụng của cô, bị Thi Mị cười né tránh.
“Đừng nghịch.”
Cố Lệnh Thâm ngồi một bên hút thuốc nghe được câu này, hình như có thâm ý gì đó liếc mắt một cái, không biết đang nghĩ tới cái gì.
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, sớm như vậy đã gọi điện thoại, Thi Mị suy đoán trong lòng, có thể là vị hôn thê của anh gọi tới.
Cố Lệnh Thâm mắt nhìn màn hình di động, sau đó đứng dậy đi tới bể bơi bên kia, vừa nhận điện thoại.
“Có thể là thím ba của mình gọi tới tra hỏi đó.” Cố Cửu Âm lộ vẻ mặt hiểu rõ: “Đàn ông chất lượng tốt như chú ba của mình, từ nhỏ tới lớn cũng không biết đã có bao nhiêu gái đẹp vội vàng tới cho không. Người trong giới giải trí muốn ngủ cùng chú cũng bốc được một đống, bây giờ lại bị thím ba mình nhặt được món hời lớn, đương nhiên là phải nhìn chằm chằm từng giây từng phút, sợ người phụ nữ hư hỏng nào đó nhào lên.”
“Ai bảo chú ba cậu có tiền, vẻ ngoài cũng đẹp trai như vậy.” Cô bây giờ, không phải cũng đang cho không đấy sao.
Ánh mắt Thi Mị rơi trên bóng dáng cao lớn đang đứng nói chuyện ở nơi không xa, đứng lên: “Âm Âm, mình đi toilet nhé.”
“Ừ, cậu đi nhanh đi.”
Thi Mị đi đến dưới bóng cây bên cạnh bể bơi, ngồi trên tảng đá, nhìn Cố Lệnh Thâm vẫn luôn nói chuyện điện thoại đưa lưng về phía mình, cô rũ mắt xuống đợi không lâu, khoé mắt nhìn thấy giày da của anh.
“Sao cháu lại ngồi một mình ở đây?” Người đàn ông ngồi xuống, đối mặt với cô.
“Không có gì ạ.”
Thi Mị đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của anh, hình như cô nghe được âm thanh của trái tim mình đang đập loạn nhịp.
Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, sở hữu loại khí chất trầm ổn của đàn ông trưởng thành, lại mang theo thái độ nghiêm túc và xa cách của người lớn trong nhà, cách làm như vậy hoàn toàn không thể bắt bẻ.
Tuy rằng tối hôm qua xảy ra một số chuyện không thể miêu tả được, anh cũng sẽ không dùng thành kiến để nhìn cô, nhưng cũng sẽ không để cô có loại ảo tưởng được một tấc lại tiến thêm một thước.
“Cháu ra ngồi ở chỗ này, chỉ là muốn có thêm một cái liếc mắt của người kia mà thôi.”
Yêu anh sao? Đương nhiên là không.
Trong lòng Thi Mị biết rất rõ bản thân mình muốn cái gì, muốn Hướng Thiến phải nhìn thấy người đàn ông của chính mình bị cướp đi, nhưng mỗi lần cô đứng trước mặt người đàn ông này, dường như luôn có một cảm giác không có nơi để che giấu.
“Tam thiếu…”
Quản gia vội vội vàng vàng đi tới, nhìn thấy hai người bọn họ ngồi cùng nhau thì có chút giật mình, Cố Lệnh Thâm đứng lên, đi qua vài bước đến bên cạnh ông ta rồi nhỏ giọng hỏi.
“Chuyện gì?”
“Ông Smith vừa mới gọi điện thoại, bảo ngài lập tức tới tham dự hội nghị qua điện thoại.”
“Tôi biết rồi.”
Thi Mị vẫn ngồi trên tảng đá, chờ khi anh trở về, thấp giọng nói một câu.
“Bên ngoài quá nóng, cháu đi vào trước đi.”
Cố Lệnh Thâm có vẻ như hoàn toàn không nghe thấy lời nói vừa rồi của Thi Mị, càng không định hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô, nhưng Thi Mị biết, anh chỉ là không muốn trực tiếp trả lời cô, hoặc là nói, anh không muốn đáp lại cô.
Anh từ chối rất tuyệt tình.
“Cố tiên sinh, chú thật sự chán ghét cháu như vậy sao?”
Trong nháy mắt người đàn ông xoay người định rời đi, tay cô đã túm chặt áo sơ mi của anh, thân hình cao thẳng của anh đứng bất động, ánh mắt thâm thuý dừng trên khuôn mặt bướng bỉnh của cô gái nhỏ, trong giọng nói lộ ra sự từ chối.
“Thi Mị, cháu giống như cháu gái của tôi vậy, con người lúc còn trẻ luôn coi tình cảm nam nữ là toàn bộ thế giới của mình, nhưng chờ đến khi cháu trưởng thành thì sẽ biết được việc mình làm không có lí trí như thế nào, cho dù có là ai thì, cháu vẫn phải yêu lấy bản thân mình hiểu không?”
Thi Mị nghe lời anh nói, nhắm hai mắt lại, hốc mắt không nhịn được lại chua xót thêm một lần nữa, nắm chặt góc áo của anh không buông ra. Bị từ chối đã là trong dự kiến của cô, nhưng Cố Lệnh Thâm lại bình tĩnh và lí trí như vậy, làm cô cảm thấy hi vọng trong lòng đang rách ra.
Mấy ngày nay Thi Mị đều có một tia mong chờ, vào giờ phút này đã hoàn toàn biến mất.
Cố Lệnh Thâm, chú thật sự yêu Hướng Thiến như vậy sao?
Hướng Thiến là người cô nhỏ tuổi nhất của cô, là em gái duy nhất của ba cô, bởi vì từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, Hướng Thiến vẫn luôn được ba và ông bà nội nâng trong lòng bàn tay mà thương yêu, mọi người trong nhà đối xử với cô ta như đối xử với búp bê sứ, cẩn thận che chở cô ta, yêu thương cô ta, đặc biệt là sau khi ông bà nội cô mất đi.
Từ nhỏ tới lớn Thi Mị đều sống dưới cái bóng của Hướng Thiến, rõ ràng là cô biết đàn dương cầm, biết khiêu vũ, thông qua mọi sự nỗ lực để làm bản thân trở nên ưu tú hơn, trong học tập cũng cầm cờ đi đầu, nhưng ai cũng thích Hướng Thiến ngoan ngoãn ốm yếu.
Ai cũng yêu thương Hướng Thiến.
Lúc trước bởi vì Hướng Thiến bị nhiễm trùng đường tiểu tra tấn đến nỗi mặt tiều tuỵ đi, cần phải có quả thận khỏe mạnh phù hợp của người thân ghép cho, ba cô trăm dỗ ngàn lừa mới lừa được cô ra nước ngoài, liên hệ với bác sĩ lấy một quả thận từ trong cơ thể cô ra. Từ giây phút bắt đầu, Thị Mị đã hận thấu xương ả đàn bà kia và cả gia đình họ Hướng.
Sau khi cô xuất viện một tháng, Thị Mị nhìn vào chén cháo trắng của mình, lại nhìn đến bóng lưng của người đàn ông thần bí được báo chí nhắc tới, Hướng Thiến ốm yếu mà mềm mại đứng bên cạnh anh. Các cơ quan truyền thông liên quan lập tức đào ra tin nóng về bí sử nhà giàu, tam công tử Cố Lệnh Thâm của tập đoàn nhà họ Cố đang ở trên đỉnh cao đã cùng một người phụ nữ thần bí bí mật đính hôn.
Thế giới này thật là không công bằng, đưa tất cả mọi thứ tốt đẹp cho ả đàn bà Hướng Thiến kia.
Nhưng nếu Cố Lệnh Thâm yêu cô…
Hướng Thiến nhất định sẽ nổi điên.
Thi Mị ngước mắt nhìn người đàn ông cao không thể với tới trước mắt, giật mình. Vốn Cố Lệnh Thâm còn đang suy tư điều gì đó, bỗng nhiên cảm thấy một cơ thể mềm mại dựa vào lưng anh từ phía sau, đặc biệt là cặp ngực mềm mại như hai cục bột to, trực tiếp đè lên tấm lưng cứng rắn của người đàn ông.
Vốn lưng của Cố Lệnh Thâm vừa thẳng vừa chắc, nhưng bây giờ lại bắt đầu trở nên căng cứng, tay Thi Mị từ phía sau vuốt ve qua lại, biểu cảm ngây thơ lại quyến rũ mà sờ vào phía trong của áo khoác tây trang, vuốt ve qua lại cơ bắp rắn chắc của đàn ông.
“Cố Lệnh Thâm, tôi muốn làm tình với chú.”
Giây tiếp theo, cả người của Thi Mị từ đằng sau lại chui vào lòng của anh, hai bầu ngực sữa đầy đặn được áo ngực ôm lấy, khe núi thật sâu cùng nửa ngực bị ngực anh ép lại, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Cố Lệnh Thâm.
“Chú Cố, chú muốn tôi đi.” Thị Mị ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhìn anh, mặt ửng đỏ, “Bây giờ tôi vẫn là xử nữ, lúc đi vào thì chú cẩn thận một chút, chỉ cần không đâm thủng màng trinh của tôi thì không tính là…”
Thật ra cô lừa anh đấy.
Thi Mị nghĩ thầm, hiện tại cô rõ là một người phụ nữ vô cùng hư hỏng, vì lừa anh không còn áy náy lo lắng cắm vào động nhỏ của mình, chỉ có thể đầy miệng dối trá.
Cố Lệnh Thâm nghe xong câu này, trên trán mơ hồ nổi lên gân xanh, sắc mắt vẫn đông cứng như cũ, đã rất lâu rồi anh chưa làm tình, cơ thể Hướng Thiến rất mảnh mai không làm tình được.
Vốn anh không có quá nhiều nhu cầu tình dục, đã quen cấm dục rồi, nhưng bây giờ lại xuất hiện một cô nhóc con như vậy.
Cô mềm như vậy non như vậy, chỉ mới có 19 tuổi, trên người vẫn còn tính trẻ con của đám học sinh, nhưng cái tay luồn vào áo sơ mi của anh vuốt ve qua lại phần cơ bắp trên lưng cùng eo của anh, lại làm từng lỗ chân lông của anh sảng khoái, như đang run rẩy lên.
Có thể là do lâu lắm rồi anh không làm tình nên mới có loại phản ứng kì lạ này.
Cố Lệnh Thâm ừ một câu, kéo một ghế ra ngồi xuống, vừa vặn ngồi bên cạnh Thi Mị.
Cô cúi đầu ăn đồ ăn trong đĩa, rất im lặng nhai nuốt đồ ăn, khóe mắt liếc nhìn ngón tay kẹp điếu thuốc lá của anh, khớp xương rõ ràng.
Cho dù anh không nói gì, nhưng vẫn làm cho người khác không thể bỏ qua sự tồn tại của mình
“Cố tiên sinh.” Thi Mị chào hỏi bình thường, dường như sự việc tối hôm qua căn bản chưa từng xảy ra.
“Ừ.”
Cô ngồi trên ghế trông có vẻ an tĩnh nhã nhặn, mái tóc đen dài được vén ra sau tai, lộ ra cần cổ trắng nõn, cơ thể nho nhỏ, có sự duyên dáng của nữ sinh ở độ tuổi này.
“Chú ba, hôm nay chúng ta thực sự phải về nước sao?”
Cố Cửu Âm hoàn toàn không nhận ra bầu không khí giữa bọn họ có gì đó kì quái, nịnh nọt cười với chú ba của mình: “Nhưng mà cháu còn muốn ở đảo Phuket chơi với Tiểu Mị thêm mấy ngày nữa, sau khi về phải đi học luôn, sau này muốn ra ngoài chơi cũng rất khó, chú ba, chú giúp cháu đi…”
“Vé máy bay đã đặt rồi, ngày mai đi về.”
“Được rồi.”
Nghe được lời này Cố Cửu Âm lập tức như héo đi, rầu rĩ không vui uống một ngụm sữa bò trên tay, cho dù trong lòng muốn điên cuồng chửi bới, cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt người chú được xưng là nghiêm khắc này.
“Âm Âm, mình ăn xong rồi.”
Thi Mị buông dao nĩa, khóe miệng lộ ra đường cong điềm tĩnh, rút khăn giấy lau miệng.
“Sao cậu ăn sáng ít thế, khó trách gầy như vậy chẳng có tí thịt gì cả.” Cố Cửu Âm vừa nói, vừa duỗi tay sờ eo và bụng của cô, bị Thi Mị cười né tránh.
“Đừng nghịch.”
Cố Lệnh Thâm ngồi một bên hút thuốc nghe được câu này, hình như có thâm ý gì đó liếc mắt một cái, không biết đang nghĩ tới cái gì.
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, sớm như vậy đã gọi điện thoại, Thi Mị suy đoán trong lòng, có thể là vị hôn thê của anh gọi tới.
Cố Lệnh Thâm mắt nhìn màn hình di động, sau đó đứng dậy đi tới bể bơi bên kia, vừa nhận điện thoại.
“Có thể là thím ba của mình gọi tới tra hỏi đó.” Cố Cửu Âm lộ vẻ mặt hiểu rõ: “Đàn ông chất lượng tốt như chú ba của mình, từ nhỏ tới lớn cũng không biết đã có bao nhiêu gái đẹp vội vàng tới cho không. Người trong giới giải trí muốn ngủ cùng chú cũng bốc được một đống, bây giờ lại bị thím ba mình nhặt được món hời lớn, đương nhiên là phải nhìn chằm chằm từng giây từng phút, sợ người phụ nữ hư hỏng nào đó nhào lên.”
“Ai bảo chú ba cậu có tiền, vẻ ngoài cũng đẹp trai như vậy.” Cô bây giờ, không phải cũng đang cho không đấy sao.
Ánh mắt Thi Mị rơi trên bóng dáng cao lớn đang đứng nói chuyện ở nơi không xa, đứng lên: “Âm Âm, mình đi toilet nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừ, cậu đi nhanh đi.”
Thi Mị đi đến dưới bóng cây bên cạnh bể bơi, ngồi trên tảng đá, nhìn Cố Lệnh Thâm vẫn luôn nói chuyện điện thoại đưa lưng về phía mình, cô rũ mắt xuống đợi không lâu, khoé mắt nhìn thấy giày da của anh.
“Sao cháu lại ngồi một mình ở đây?” Người đàn ông ngồi xuống, đối mặt với cô.
“Không có gì ạ.”
Thi Mị đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của anh, hình như cô nghe được âm thanh của trái tim mình đang đập loạn nhịp.
Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, sở hữu loại khí chất trầm ổn của đàn ông trưởng thành, lại mang theo thái độ nghiêm túc và xa cách của người lớn trong nhà, cách làm như vậy hoàn toàn không thể bắt bẻ.
Tuy rằng tối hôm qua xảy ra một số chuyện không thể miêu tả được, anh cũng sẽ không dùng thành kiến để nhìn cô, nhưng cũng sẽ không để cô có loại ảo tưởng được một tấc lại tiến thêm một thước.
“Cháu ra ngồi ở chỗ này, chỉ là muốn có thêm một cái liếc mắt của người kia mà thôi.”
Yêu anh sao? Đương nhiên là không.
Trong lòng Thi Mị biết rất rõ bản thân mình muốn cái gì, muốn Hướng Thiến phải nhìn thấy người đàn ông của chính mình bị cướp đi, nhưng mỗi lần cô đứng trước mặt người đàn ông này, dường như luôn có một cảm giác không có nơi để che giấu.
“Tam thiếu…”
Quản gia vội vội vàng vàng đi tới, nhìn thấy hai người bọn họ ngồi cùng nhau thì có chút giật mình, Cố Lệnh Thâm đứng lên, đi qua vài bước đến bên cạnh ông ta rồi nhỏ giọng hỏi.
“Chuyện gì?”
“Ông Smith vừa mới gọi điện thoại, bảo ngài lập tức tới tham dự hội nghị qua điện thoại.”
“Tôi biết rồi.”
Thi Mị vẫn ngồi trên tảng đá, chờ khi anh trở về, thấp giọng nói một câu.
“Bên ngoài quá nóng, cháu đi vào trước đi.”
Cố Lệnh Thâm có vẻ như hoàn toàn không nghe thấy lời nói vừa rồi của Thi Mị, càng không định hiểu ý nghĩa trong lời nói của cô, nhưng Thi Mị biết, anh chỉ là không muốn trực tiếp trả lời cô, hoặc là nói, anh không muốn đáp lại cô.
Anh từ chối rất tuyệt tình.
“Cố tiên sinh, chú thật sự chán ghét cháu như vậy sao?”
Trong nháy mắt người đàn ông xoay người định rời đi, tay cô đã túm chặt áo sơ mi của anh, thân hình cao thẳng của anh đứng bất động, ánh mắt thâm thuý dừng trên khuôn mặt bướng bỉnh của cô gái nhỏ, trong giọng nói lộ ra sự từ chối.
“Thi Mị, cháu giống như cháu gái của tôi vậy, con người lúc còn trẻ luôn coi tình cảm nam nữ là toàn bộ thế giới của mình, nhưng chờ đến khi cháu trưởng thành thì sẽ biết được việc mình làm không có lí trí như thế nào, cho dù có là ai thì, cháu vẫn phải yêu lấy bản thân mình hiểu không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Mị nghe lời anh nói, nhắm hai mắt lại, hốc mắt không nhịn được lại chua xót thêm một lần nữa, nắm chặt góc áo của anh không buông ra. Bị từ chối đã là trong dự kiến của cô, nhưng Cố Lệnh Thâm lại bình tĩnh và lí trí như vậy, làm cô cảm thấy hi vọng trong lòng đang rách ra.
Mấy ngày nay Thi Mị đều có một tia mong chờ, vào giờ phút này đã hoàn toàn biến mất.
Cố Lệnh Thâm, chú thật sự yêu Hướng Thiến như vậy sao?
Hướng Thiến là người cô nhỏ tuổi nhất của cô, là em gái duy nhất của ba cô, bởi vì từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, Hướng Thiến vẫn luôn được ba và ông bà nội nâng trong lòng bàn tay mà thương yêu, mọi người trong nhà đối xử với cô ta như đối xử với búp bê sứ, cẩn thận che chở cô ta, yêu thương cô ta, đặc biệt là sau khi ông bà nội cô mất đi.
Từ nhỏ tới lớn Thi Mị đều sống dưới cái bóng của Hướng Thiến, rõ ràng là cô biết đàn dương cầm, biết khiêu vũ, thông qua mọi sự nỗ lực để làm bản thân trở nên ưu tú hơn, trong học tập cũng cầm cờ đi đầu, nhưng ai cũng thích Hướng Thiến ngoan ngoãn ốm yếu.
Ai cũng yêu thương Hướng Thiến.
Lúc trước bởi vì Hướng Thiến bị nhiễm trùng đường tiểu tra tấn đến nỗi mặt tiều tuỵ đi, cần phải có quả thận khỏe mạnh phù hợp của người thân ghép cho, ba cô trăm dỗ ngàn lừa mới lừa được cô ra nước ngoài, liên hệ với bác sĩ lấy một quả thận từ trong cơ thể cô ra. Từ giây phút bắt đầu, Thị Mị đã hận thấu xương ả đàn bà kia và cả gia đình họ Hướng.
Sau khi cô xuất viện một tháng, Thị Mị nhìn vào chén cháo trắng của mình, lại nhìn đến bóng lưng của người đàn ông thần bí được báo chí nhắc tới, Hướng Thiến ốm yếu mà mềm mại đứng bên cạnh anh. Các cơ quan truyền thông liên quan lập tức đào ra tin nóng về bí sử nhà giàu, tam công tử Cố Lệnh Thâm của tập đoàn nhà họ Cố đang ở trên đỉnh cao đã cùng một người phụ nữ thần bí bí mật đính hôn.
Thế giới này thật là không công bằng, đưa tất cả mọi thứ tốt đẹp cho ả đàn bà Hướng Thiến kia.
Nhưng nếu Cố Lệnh Thâm yêu cô…
Hướng Thiến nhất định sẽ nổi điên.
Thi Mị ngước mắt nhìn người đàn ông cao không thể với tới trước mắt, giật mình. Vốn Cố Lệnh Thâm còn đang suy tư điều gì đó, bỗng nhiên cảm thấy một cơ thể mềm mại dựa vào lưng anh từ phía sau, đặc biệt là cặp ngực mềm mại như hai cục bột to, trực tiếp đè lên tấm lưng cứng rắn của người đàn ông.
Vốn lưng của Cố Lệnh Thâm vừa thẳng vừa chắc, nhưng bây giờ lại bắt đầu trở nên căng cứng, tay Thi Mị từ phía sau vuốt ve qua lại, biểu cảm ngây thơ lại quyến rũ mà sờ vào phía trong của áo khoác tây trang, vuốt ve qua lại cơ bắp rắn chắc của đàn ông.
“Cố Lệnh Thâm, tôi muốn làm tình với chú.”
Giây tiếp theo, cả người của Thi Mị từ đằng sau lại chui vào lòng của anh, hai bầu ngực sữa đầy đặn được áo ngực ôm lấy, khe núi thật sâu cùng nửa ngực bị ngực anh ép lại, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Cố Lệnh Thâm.
“Chú Cố, chú muốn tôi đi.” Thị Mị ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nhìn anh, mặt ửng đỏ, “Bây giờ tôi vẫn là xử nữ, lúc đi vào thì chú cẩn thận một chút, chỉ cần không đâm thủng màng trinh của tôi thì không tính là…”
Thật ra cô lừa anh đấy.
Thi Mị nghĩ thầm, hiện tại cô rõ là một người phụ nữ vô cùng hư hỏng, vì lừa anh không còn áy náy lo lắng cắm vào động nhỏ của mình, chỉ có thể đầy miệng dối trá.
Cố Lệnh Thâm nghe xong câu này, trên trán mơ hồ nổi lên gân xanh, sắc mắt vẫn đông cứng như cũ, đã rất lâu rồi anh chưa làm tình, cơ thể Hướng Thiến rất mảnh mai không làm tình được.
Vốn anh không có quá nhiều nhu cầu tình dục, đã quen cấm dục rồi, nhưng bây giờ lại xuất hiện một cô nhóc con như vậy.
Cô mềm như vậy non như vậy, chỉ mới có 19 tuổi, trên người vẫn còn tính trẻ con của đám học sinh, nhưng cái tay luồn vào áo sơ mi của anh vuốt ve qua lại phần cơ bắp trên lưng cùng eo của anh, lại làm từng lỗ chân lông của anh sảng khoái, như đang run rẩy lên.
Có thể là do lâu lắm rồi anh không làm tình nên mới có loại phản ứng kì lạ này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro