Mây Mưa Với Anh...
Tinh Vân
2024-08-15 14:06:46
Thi Mị nghe nói Hướng Thiến bỗng tái phát bệnh, giờ đã được đưa vào phòng cấp cứu, cô cong môi một cách lặng lẽ không tiếng động, tâm trạng vui vẻ rất nhiều.
Cô quá hiểu tính của Hướng Thiến, bắt đầu từ cuộc điện thoại ở Thái Lan hôm đó, nhất định đã bồn chồn lo lắng, dù bây giờ có chút gió thổi cỏ lay nào, cũng sẽ bị kích thích.
Trong lòng Thi Mị nghĩ thế, nhưng trong lời nói lại đầy sự lo lắng: "Tại sao lại vậy, thế thím ba của cậu không bị gì nghiêm trọng chứ? Chú ba cậu đâu, giờ chú ba cậu đang ở bệnh viện sao?"
"Tớ cũng không biết, cơ thể của thím ba tớ vẫn luôn rất yếu, giờ cũng không thấy bóng dáng chú ba đâu, gọi điện cũng không nghe, tớ sốt ruột muốn chết."
Cố Cửu m cũng không biết sao lại thế này, cố tình vào lúc này chú lại biến mất tăm, Hướng Thiến gọi năm sáu cuộc cũng không nhận.
Nếu không phải biết chú là người thế nào, cô thật sự hoài nghi có phải chú đang nuôi tình nhân không, bị phụ nữ quyến rũ chết mê chết mệt ngay cả vợ cũng bỏ mặc.
"Vậy à."
Thì ra, Cố Lệnh Thâm không về.
Xem ra, cuối cùng vẫn bị cô ảnh hưởng, đúng không?
Thi Mị nhớ tới gò má cao của người đàn ông trên xe, khuôn mặt khi kìm nén tình dục, sự xốc xếch và chán chường tối tăm sau khi bắn tinh.
Im hơi lặng tiếng nhưng lại mang theo sự trầm luân chết người.
Sau khi gọi điện thoại với Cố Cửu m xong, Thi Mị tiện tay cản một chiếc taxi lại: "Bác tài, đi KFC đường Đông Dương."
"Được, cô bé cô lên đi."
......
Buổi chiều khi Thi Mị làm ở KFC, ngoài ý muốn chạm mặt một người đàn ông ở trong tiệm, khi cô nhìn thấy anh ta, khó tránh khỏi sửng sốt.
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, cô khẽ cười một cái.
"Thì ra là anh, lâu rồi không gặp."
Lục diễn nhìn cô với ánh mắt phức tạp: "Tiểu Mị, mấy năm nay em có khỏe không?"
"Vẫn ổn." Thi Mị nhìn anh ta, dường như thật sự chỉ vô tình gặp lại bạn tốt ngày xưa, chứ không phải bạn trai cũ đã từng phản bội cô, phản ứng rất bình thường.
"Còn anh, trong khoảng thời gian anh ở nước ngoài vẫn tốt chứ?"
Lục Diễn cười tự giễu, anh nhìn cô gái trước mặt, trong lời nói như có hàm ý khác: "Ngày trước cứ ngỡ cuộc sống như vậy sẽ rất tốt, nhưng đi rồi mới biết, bên cạnh không có người đó, cái gì cũng không còn quan trọng."
"Đừng nói thế, con người luôn phải nhìn về phía trước."
Thi Mị bật cười không rõ lí do, đóng gói xong phần đồ ăn cho khách cuối cùng, chuẩn bị tan tầm.
Lục Diễn nhìn khuôn mặt vẫn trẻ trung thanh thuần của cô gái, trong lòng không khỏi động tâm: "Tiểu Mị, em vẫn chưa ăn cơm tối nhỉ, chúng ta đi nhà hàng ăn gì đó đi, vừa ăn vừa trò chuyện được không?"
"Được thôi, anh chờ tôi một lát."
Thi Mị thay đồng phục nhân viên, dường như cô vẫn giống trước đây, như chưa từng trách anh, vẫn giống như đúc năm đó.
Chỉ là, cuối cùng vẫn có thứ gì đó, đã lặng lẽ thay đổi từ lâu.
Buổi tối của bọn họ, hẹn ở một nhà hàng Tây gần đó.
"Lâu rồi không ở trong nước, ăn có hơi không quen, em không ngại chứ?" Trên cổ tay Lục Diễn đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng, hình như là Cartier.
Thi Mị lơ đãng nhìn cổ tay anh ta, trong đầu nhớ tới người đàn ông kia, cổ tay có lực của anh, khi ngón tay móc sờ cửa mình của cô, đem đến cho cô khoái cảm chết người và thuỷ triều trào dâng.
"Không ngại đâu."
Cô quá hiểu tính của Hướng Thiến, bắt đầu từ cuộc điện thoại ở Thái Lan hôm đó, nhất định đã bồn chồn lo lắng, dù bây giờ có chút gió thổi cỏ lay nào, cũng sẽ bị kích thích.
Trong lòng Thi Mị nghĩ thế, nhưng trong lời nói lại đầy sự lo lắng: "Tại sao lại vậy, thế thím ba của cậu không bị gì nghiêm trọng chứ? Chú ba cậu đâu, giờ chú ba cậu đang ở bệnh viện sao?"
"Tớ cũng không biết, cơ thể của thím ba tớ vẫn luôn rất yếu, giờ cũng không thấy bóng dáng chú ba đâu, gọi điện cũng không nghe, tớ sốt ruột muốn chết."
Cố Cửu m cũng không biết sao lại thế này, cố tình vào lúc này chú lại biến mất tăm, Hướng Thiến gọi năm sáu cuộc cũng không nhận.
Nếu không phải biết chú là người thế nào, cô thật sự hoài nghi có phải chú đang nuôi tình nhân không, bị phụ nữ quyến rũ chết mê chết mệt ngay cả vợ cũng bỏ mặc.
"Vậy à."
Thì ra, Cố Lệnh Thâm không về.
Xem ra, cuối cùng vẫn bị cô ảnh hưởng, đúng không?
Thi Mị nhớ tới gò má cao của người đàn ông trên xe, khuôn mặt khi kìm nén tình dục, sự xốc xếch và chán chường tối tăm sau khi bắn tinh.
Im hơi lặng tiếng nhưng lại mang theo sự trầm luân chết người.
Sau khi gọi điện thoại với Cố Cửu m xong, Thi Mị tiện tay cản một chiếc taxi lại: "Bác tài, đi KFC đường Đông Dương."
"Được, cô bé cô lên đi."
......
Buổi chiều khi Thi Mị làm ở KFC, ngoài ý muốn chạm mặt một người đàn ông ở trong tiệm, khi cô nhìn thấy anh ta, khó tránh khỏi sửng sốt.
Bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, cô khẽ cười một cái.
"Thì ra là anh, lâu rồi không gặp."
Lục diễn nhìn cô với ánh mắt phức tạp: "Tiểu Mị, mấy năm nay em có khỏe không?"
"Vẫn ổn." Thi Mị nhìn anh ta, dường như thật sự chỉ vô tình gặp lại bạn tốt ngày xưa, chứ không phải bạn trai cũ đã từng phản bội cô, phản ứng rất bình thường.
"Còn anh, trong khoảng thời gian anh ở nước ngoài vẫn tốt chứ?"
Lục Diễn cười tự giễu, anh nhìn cô gái trước mặt, trong lời nói như có hàm ý khác: "Ngày trước cứ ngỡ cuộc sống như vậy sẽ rất tốt, nhưng đi rồi mới biết, bên cạnh không có người đó, cái gì cũng không còn quan trọng."
"Đừng nói thế, con người luôn phải nhìn về phía trước."
Thi Mị bật cười không rõ lí do, đóng gói xong phần đồ ăn cho khách cuối cùng, chuẩn bị tan tầm.
Lục Diễn nhìn khuôn mặt vẫn trẻ trung thanh thuần của cô gái, trong lòng không khỏi động tâm: "Tiểu Mị, em vẫn chưa ăn cơm tối nhỉ, chúng ta đi nhà hàng ăn gì đó đi, vừa ăn vừa trò chuyện được không?"
"Được thôi, anh chờ tôi một lát."
Thi Mị thay đồng phục nhân viên, dường như cô vẫn giống trước đây, như chưa từng trách anh, vẫn giống như đúc năm đó.
Chỉ là, cuối cùng vẫn có thứ gì đó, đã lặng lẽ thay đổi từ lâu.
Buổi tối của bọn họ, hẹn ở một nhà hàng Tây gần đó.
"Lâu rồi không ở trong nước, ăn có hơi không quen, em không ngại chứ?" Trên cổ tay Lục Diễn đeo một chiếc đồng hồ nổi tiếng, hình như là Cartier.
Thi Mị lơ đãng nhìn cổ tay anh ta, trong đầu nhớ tới người đàn ông kia, cổ tay có lực của anh, khi ngón tay móc sờ cửa mình của cô, đem đến cho cô khoái cảm chết người và thuỷ triều trào dâng.
"Không ngại đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro