[Làm Ruộng] Biến Thành Bé Con Ở Tinh Tế, Tôi Được Thú Nhân Đoàn Sủng
Chương 28
2024-11-13 20:17:08
Phong Cẩn nhẹ nhàng nhúng ướt khăn, định lau người cho Diệp Ninh. Nhưng khi nhìn thấy cơ thể cậu bé, sắc mặt cô chợt biến đổi, động tác trên tay cũng khựng lại.
Vẻ mặt Phong Cẩn trở nên vô cùng khó coi, cô ấy cố gắng nhìn kỹ, như thể không dám tin vào mắt mình. Cuối cùng, cô ấy phải thừa nhận một sự thật phũ phàng: trên người đứa trẻ này chi chít những vết thương!
Trên cánh tay và thân thể cô bé, có vài vết bầm tím rõ ràng, những vết bầm tím đen tím này khiến làn da vốn dĩ non nớt trông vô cùng đáng sợ. Những vết này chắc là do ở trong sa mạc mà ra, điều này thì thôi cũng được.
Nhưng trên những vị trí khác trên cơ thể cô bé, lại còn có vài vết sẹo cũ! Nhìn tình trạng vết sẹo, chắc là do bị vật sắc nhọn đâm vào người mà thành.
Rốt cuộc là kẻ nào, lại nhẫn tâm ngược đãi một đứa trẻ như vậy!! Nhiều vết thương như thế, cô bé đã phải trải qua những gì!
Diệp Ninh vẫn đang nhìn những nàng tiên cá sống động như thật, đột nhiên cảm thấy bên cạnh truyền đến một luồng áp suất thấp khiến cô không thể bỏ qua.
Tay cô đang nắm nàng tiên cá bỗng chốc không dám động nữa.
Diệp Ninh len lén nhìn Phong Cẩn, "Sao chị ấy đột nhiên tức giận vậy?"
[Hình như là vì nhìn thấy vết thương của cô.]
Diệp Ninh ngẩn người, theo bản năng sờ lên cánh tay mình. Lúc này mới nhớ ra trên người cô đúng là có một số vết thương cũ, đều là lúc trước đi giết zombie hoặc xử lý thực vật biến dị mà bị, vết thương nhẹ cơ bản đều không nhìn thấy, chỉ có những vết thương tương đối lớn mới để lại sẹo.
Thực ra so với người khác, mấy vết thương này của cô thật sự không đáng là gì. Dù sao cô vẫn còn sống, cũng không bị thiếu tay thiếu chân, chỉ bị thương ngoài da thôi.
Diệp Ninh muốn nói thật ra không sao đâu, nhưng khi đầu ngón tay hơi thô ráp của Phong Cẩn nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo của cô, Diệp Ninh bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác đã lâu không gặp, cảm giác được người khác thương xót.
Tim bỗng chốc chua xót, nghĩ một lát, Diệp Ninh nắm lấy ngón tay Phong Cẩn, nhẹ nhàng nói với cô ấy: "Không sao đâu, đừng sợ."
Tay cô rất nhỏ, chỉ có thể nắm được hai ngón tay của Phong Cẩn thôi. Nhưng hơi ấm đó, lại không ngừng truyền đến tay Phong Cẩn.
Lần thứ hai nói câu an ủi này, Diệp Ninh đã nói rất trôi chảy.
Nhưng lời này lọt vào tai Phong Cẩn, lại khiến cô ấy càng khó chịu hơn. Cô ấy không ngờ, đứa nhỏ này đã bị ngược đãi thành ra như vậy, mà còn an ủi cô ấy. Hơn nữa không phải nói là không biết tiếng phổ thông liên bang sao, sao lại học được câu này, bọn họ dạy kiểu gì vậy, dạy mấy thứ vớ vẩn này để làm gì!
Một đứa trẻ nhỏ như vậy cần phải hiểu chuyện như thế sao?! Những người thuần chủng khác không như vậy, tại sao cô bé phải hiểu chuyện như thế, đây là thiên thần nhỏ loài người gì vậy!
Trái tim Phong Cẩn như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, cô ấy vốn nổi tiếng là người cứng rắn, vậy mà lúc này lại vì đau lòng, khó chịu đến mức không gì sánh bằng.
Nếu để cô ấy biết được là lũ khốn nào đã làm hại cô bé, bà nhất định sẽ băm vằm chúng ra!
"Sao cô ấy trông có vẻ càng giận hơn nhỉ?" Diệp Ninh hơi hoang mang, chẳng lẽ cách cô an ủi sai rồi sao?
Diệp Ninh lại nhẹ nhàng nắm tay cô, vẻ mặt quan tâm.
Phong Cẩn nhận ra ánh mắt quan tâm của cô, thậm chí còn thấy cô có chút rụt rè. Nhận thức được nếu mình tiếp tục như vậy có thể sẽ dọa cô sợ, nên cô cố gắng kìm nén vẻ mặt u ám, thậm chí còn cong khóe môi, gượng ép nở một nụ cười.
"Không sao." Cô nấy ghiến răng, nói ra câu này nghe như nghiến răng ken két.
Diệp Ninh cảm thấy lạnh sống lưng. Quả nhiên, chị đẹp khi nổi giận thì khí thế cũng khác hẳn.
Không muốn làm mất thời gian nghỉ ngơi của cô, Phong Cẩn nhanh chóng tắm rửa cho Diệp Ninh xong. Quần áo là của Phong Kỳ hồi nhỏ, Diệp Ninh tự thay, vừa vặn mặc được.
Còn Diệp Ninh, cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại.
Không biết sữa tắm là loại gì, cả người cô sạch sẽ, thơm tho vô cùng sảng khoái.
Phong Cẩn bế Diệp Ninh lên lầu, đặt cô lên giường, kiểm tra xung quanh một lượt rồi mới lui ra ngoài.
Nhưng Diệp Ninh rất nhanh đã nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của cô vọng lên từ cầu thang.
Phong Cẩn thật sự không nhịn được nữa, vừa thấy Thiệu Vũ liền nói: "Các anh điều tra rõ chưa, trước đây cô bé bị cái loại rác rưởi nào nuôi dưỡng vậy, anh có biết trên người cô bé có bao nhiêu vết thương không hả??"
"Con bé mới mấy tuổi, lưng, tay, chân, toàn là vết thương cũ!"
"Đây là cái gọi là tình trạng sức khỏe tốt của các anh sao? Con bé không biết nói tiếng Liên Bang, người đầy vết thương, trước đây có thể bị giam cầm ngược đãi, cũng có thể bị bắt đi làm thí nghiệm trên cơ thể người, chẳng phải có loại rác rưởi nào đó nói muốn nghiên cứu người thuần chủng, xem tại sao họ có thể trồng cây được sao?!"
Vẻ mặt Phong Cẩn trở nên vô cùng khó coi, cô ấy cố gắng nhìn kỹ, như thể không dám tin vào mắt mình. Cuối cùng, cô ấy phải thừa nhận một sự thật phũ phàng: trên người đứa trẻ này chi chít những vết thương!
Trên cánh tay và thân thể cô bé, có vài vết bầm tím rõ ràng, những vết bầm tím đen tím này khiến làn da vốn dĩ non nớt trông vô cùng đáng sợ. Những vết này chắc là do ở trong sa mạc mà ra, điều này thì thôi cũng được.
Nhưng trên những vị trí khác trên cơ thể cô bé, lại còn có vài vết sẹo cũ! Nhìn tình trạng vết sẹo, chắc là do bị vật sắc nhọn đâm vào người mà thành.
Rốt cuộc là kẻ nào, lại nhẫn tâm ngược đãi một đứa trẻ như vậy!! Nhiều vết thương như thế, cô bé đã phải trải qua những gì!
Diệp Ninh vẫn đang nhìn những nàng tiên cá sống động như thật, đột nhiên cảm thấy bên cạnh truyền đến một luồng áp suất thấp khiến cô không thể bỏ qua.
Tay cô đang nắm nàng tiên cá bỗng chốc không dám động nữa.
Diệp Ninh len lén nhìn Phong Cẩn, "Sao chị ấy đột nhiên tức giận vậy?"
[Hình như là vì nhìn thấy vết thương của cô.]
Diệp Ninh ngẩn người, theo bản năng sờ lên cánh tay mình. Lúc này mới nhớ ra trên người cô đúng là có một số vết thương cũ, đều là lúc trước đi giết zombie hoặc xử lý thực vật biến dị mà bị, vết thương nhẹ cơ bản đều không nhìn thấy, chỉ có những vết thương tương đối lớn mới để lại sẹo.
Thực ra so với người khác, mấy vết thương này của cô thật sự không đáng là gì. Dù sao cô vẫn còn sống, cũng không bị thiếu tay thiếu chân, chỉ bị thương ngoài da thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Ninh muốn nói thật ra không sao đâu, nhưng khi đầu ngón tay hơi thô ráp của Phong Cẩn nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo của cô, Diệp Ninh bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác đã lâu không gặp, cảm giác được người khác thương xót.
Tim bỗng chốc chua xót, nghĩ một lát, Diệp Ninh nắm lấy ngón tay Phong Cẩn, nhẹ nhàng nói với cô ấy: "Không sao đâu, đừng sợ."
Tay cô rất nhỏ, chỉ có thể nắm được hai ngón tay của Phong Cẩn thôi. Nhưng hơi ấm đó, lại không ngừng truyền đến tay Phong Cẩn.
Lần thứ hai nói câu an ủi này, Diệp Ninh đã nói rất trôi chảy.
Nhưng lời này lọt vào tai Phong Cẩn, lại khiến cô ấy càng khó chịu hơn. Cô ấy không ngờ, đứa nhỏ này đã bị ngược đãi thành ra như vậy, mà còn an ủi cô ấy. Hơn nữa không phải nói là không biết tiếng phổ thông liên bang sao, sao lại học được câu này, bọn họ dạy kiểu gì vậy, dạy mấy thứ vớ vẩn này để làm gì!
Một đứa trẻ nhỏ như vậy cần phải hiểu chuyện như thế sao?! Những người thuần chủng khác không như vậy, tại sao cô bé phải hiểu chuyện như thế, đây là thiên thần nhỏ loài người gì vậy!
Trái tim Phong Cẩn như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, cô ấy vốn nổi tiếng là người cứng rắn, vậy mà lúc này lại vì đau lòng, khó chịu đến mức không gì sánh bằng.
Nếu để cô ấy biết được là lũ khốn nào đã làm hại cô bé, bà nhất định sẽ băm vằm chúng ra!
"Sao cô ấy trông có vẻ càng giận hơn nhỉ?" Diệp Ninh hơi hoang mang, chẳng lẽ cách cô an ủi sai rồi sao?
Diệp Ninh lại nhẹ nhàng nắm tay cô, vẻ mặt quan tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Cẩn nhận ra ánh mắt quan tâm của cô, thậm chí còn thấy cô có chút rụt rè. Nhận thức được nếu mình tiếp tục như vậy có thể sẽ dọa cô sợ, nên cô cố gắng kìm nén vẻ mặt u ám, thậm chí còn cong khóe môi, gượng ép nở một nụ cười.
"Không sao." Cô nấy ghiến răng, nói ra câu này nghe như nghiến răng ken két.
Diệp Ninh cảm thấy lạnh sống lưng. Quả nhiên, chị đẹp khi nổi giận thì khí thế cũng khác hẳn.
Không muốn làm mất thời gian nghỉ ngơi của cô, Phong Cẩn nhanh chóng tắm rửa cho Diệp Ninh xong. Quần áo là của Phong Kỳ hồi nhỏ, Diệp Ninh tự thay, vừa vặn mặc được.
Còn Diệp Ninh, cuối cùng cũng cảm thấy mình sống lại.
Không biết sữa tắm là loại gì, cả người cô sạch sẽ, thơm tho vô cùng sảng khoái.
Phong Cẩn bế Diệp Ninh lên lầu, đặt cô lên giường, kiểm tra xung quanh một lượt rồi mới lui ra ngoài.
Nhưng Diệp Ninh rất nhanh đã nghe thấy giọng nói đầy giận dữ của cô vọng lên từ cầu thang.
Phong Cẩn thật sự không nhịn được nữa, vừa thấy Thiệu Vũ liền nói: "Các anh điều tra rõ chưa, trước đây cô bé bị cái loại rác rưởi nào nuôi dưỡng vậy, anh có biết trên người cô bé có bao nhiêu vết thương không hả??"
"Con bé mới mấy tuổi, lưng, tay, chân, toàn là vết thương cũ!"
"Đây là cái gọi là tình trạng sức khỏe tốt của các anh sao? Con bé không biết nói tiếng Liên Bang, người đầy vết thương, trước đây có thể bị giam cầm ngược đãi, cũng có thể bị bắt đi làm thí nghiệm trên cơ thể người, chẳng phải có loại rác rưởi nào đó nói muốn nghiên cứu người thuần chủng, xem tại sao họ có thể trồng cây được sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro