[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

An Cư Lạc Nghiệ...

2024-09-19 07:05:32

“Nếu vẫn còn giống tính tình yếu đuối ngày xưa thì e là cỏ trên mộ đã cao hơn đầu rồi? Làm người mà, không thể quá yếu mềm được.”

“Chu đại nương nói đúng đấy, các người xem Phạm nhị gia lầm ầm ĩ một phen thì ngược lại cuộc sống lại tốt hơn, có thể phân gia.”



Tuổi già phân gia thì không nhà không tiền, cuộc sống gian nan.

Mấy thôn dân trẻ tuổi vô cùng ngưỡng mộ, khổ tạm thời thì tính là cái gì? Có thể làm chủ cuộc sống của mình mới là tốt nhất. Nhưng rồi họ lại sầu khổ nghĩ lại, làm đương gia thì tốt đấy nhưng vào ngày mùa thì thảm lắm.

Gieo giống, cày ruộng, gặt gấp… có chỗ nào mà không cần người làm đâu.

Phạm đại gia có bốn nhi tử, nếu ở cùng với nhau thì sau này có thế giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống cũng đỡ vất vả hơn…

Xe kéo dần đi xa khỏi thôn rồi dừng lại trên mảnh đất bằng phẳng cao hơn thôn một chút.

Mảnh đất này rộng lớn bằng phẳng, ước chừng khoảng mười mẫu, chất đất khô cứng, ngày hôm qua cũng có mưa lớn nhưng đường trong thôn lầy lội khó đi còn trên mảnh đất này vẫn rắn chắc.

Từ bên trên nhìn xuống thì có thế nhìn thấy hơn một nửa thôn xóm, khoảng cách ở giữa không xa không gần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mảnh đất này không tệ.” Thủy Thanh khen từ tận đáy lòng.

Rời xa thôn làng ồn ào, an tĩnh ở nơi núi rừng an nhàn.

Phạm Tiến đặt xe kéo xuống rồi bắt đầu dọn đồ đạc xuống, hắn nghe Thủy Thanh khen thì đôi mắt đen ngày thường nhiễm ý cười, hắn ngẩng đầu lên đáp: “Mảnh đất này cứng rắn nên không thích hợp khai hoang gieo trồng cho nên vẫn luôn bỏ hoang. Phía sau là ba ngọn núi và mảnh đất hoang này đều là của chúng ta.”

“Oa.”Năm đứa trẻ vui vẻ hoan hô.

Cũng chẳng sợ mảnh đất trước mắt toàn là cỏ dại, cũng chẳng sợ lúc này bụng đói meo, chỉ cần rời khỏi cuộc sống sống cùng nãi nãi và đại bá nương thì chúng đã rất vui rồi.

“Bên kia có một dòng suối nhỏ, chúng ta cứ dựng căn nhà tranh chổ con suối, rửa mặt cũng tiện, đợi khi nào có tiền thì lại xây một ngôi nhà ngói.” Phạm Tiến nói ra kế hoạch mình đã suy nghĩ chu đáo.

Thủy Thanh nhướng mày: “Chàng đã nghỉ kỹ từ lâu rồi à?”

Cho nên mới chọn ba ngọn núi liền kề nhau, chủ yếu là vì mảnh đất này… phù hợp để xây nhà.

Phạm Tiến ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt đen láy rất hợp với làn da trắng, khiến dáng vẻ của hắn rất dịu dàng, Thủy Thanh rất muốn véo thử xem có mềm như kẹo dẻo không.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

Số ký tự: 0