[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Thời Kỳ Khó Khă...
2024-11-13 23:43:09
Phạm Tiến quay đầu nhìn thấy Thủy Thanh bắt sáu con gà mái mập mạp thì trong mắt tràn đầy ý cười.
Khi thấy nàng đến gần thì hắn thì thầm: “Cảm ơn”
“Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn nàng đồng ý phân gia.” Phạm Tiến nói xong thì bổ sung thêm: “Đừng lo, có thể sắp tới sẽ khó khăn một thời gian nhưng sẽ không lâu đâu.”
Thủy Thanh:… hóa ra là chưa phân gia là do nàng không muốn sao?
Trong nhà cũ Phạm gia, mẹ Phạm, Tôn Kim Hoa đau lòng nhìn chuồng gà rỗng hơn phân nữa.
“Nương, đừng buồn, cả nhà họ chỗ che mưa chắn gió còn không có, đợi lúc trời mưa sẽ gặp rắc rối thôi.”
“Không cần đợi đến trời mưa, mấy bao lương thực đó có cố gắng tiết kiệm thế nào thì cũng chẳng đủ ăn trong hai tháng đâu, sớm muộn gì họ cũng quay về cầu xin chúng ta thôi.”
“Chúng ta cứ đợi họ quay về cầu xin chúng ta giúp đỡ đi.”
“Hôm nay họ bất mãn vì nãi nãi không cho hai nha đầu đó ăn no nên mới ra ngoài sống cuộc đời của họ, thậm chí là còn không có ăn chứ đừng nói đến việc đủ ăn.”
Cảm giác đói khát khi trong nhà có bảy miệng ăn nhưng không có nhà, không có tiền, không đủ cơm ăn, cả nhà tiểu thúc mà không khổ thì còn ai khổ đây?
Trên xe kéo chất đầy gia sản thượng vàng hạ cám, hơn nữa còn có năm bao lương thực nên vô cùng nặng. Đặc biệt là hôm qua có mưa nên đường đất rất lầy lội, bánh xe cứ bị lún xuống nên phải cố hết sức mới kéo được.
Nhưng mà Thủy Thanh cùng năm đứa trẻ không hề tỏ ra phiền muộn hay chán nản, người nào cũng rất vui mừng.
Thủy Thanh tưởng tượng đến việc không cần phải sống cùng một nhà với mẹ chồng, tẩu tử và điệt nhi điệt nữ nữa thì vui vẻ đến mức muốn xoay vòng.
Thật tuyệt, có thể tự do tự tại sống cuộc sống của mình rồi.
“Ôi, Phạm nhị gia, các người đi đâu đấy?” Có thôn dân nhìn thấy nên hỏi một câu.
Tập quen dần việc trả lời sau khi phân gia, cây lớn thì phân cành còn con lớn thì phân gia, nhi nữ của Phạm nhị gia cũng lớn rồi nên phân gia là chuyện bình thường.
Chờ cho xe kéo lộc cộc đi xa rồi thì có thôn dân vẫy tay nói: “Ơ, các người không biết à?”
“Biết cái gì?” Ngửi được mùi bát quái nên có mấy người khác tụ tập lại.
“Là Phạm đại gia đấy, nhìn nàng ta thế mà lại đánh chủ ý lên Đại Nha và Nhị Nha, Phạm đại nương luôn là người thiên vị nhà lão đại thì các người cũng biết mà. Lúc trưa Phạm nhị gia làm ầm lên, không còn mang dáng vẻ yếu đuối như lúc trước nữa.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi thấy nàng đến gần thì hắn thì thầm: “Cảm ơn”
“Cảm ơn cái gì?”
“Cảm ơn nàng đồng ý phân gia.” Phạm Tiến nói xong thì bổ sung thêm: “Đừng lo, có thể sắp tới sẽ khó khăn một thời gian nhưng sẽ không lâu đâu.”
Thủy Thanh:… hóa ra là chưa phân gia là do nàng không muốn sao?
Trong nhà cũ Phạm gia, mẹ Phạm, Tôn Kim Hoa đau lòng nhìn chuồng gà rỗng hơn phân nữa.
“Nương, đừng buồn, cả nhà họ chỗ che mưa chắn gió còn không có, đợi lúc trời mưa sẽ gặp rắc rối thôi.”
“Không cần đợi đến trời mưa, mấy bao lương thực đó có cố gắng tiết kiệm thế nào thì cũng chẳng đủ ăn trong hai tháng đâu, sớm muộn gì họ cũng quay về cầu xin chúng ta thôi.”
“Chúng ta cứ đợi họ quay về cầu xin chúng ta giúp đỡ đi.”
“Hôm nay họ bất mãn vì nãi nãi không cho hai nha đầu đó ăn no nên mới ra ngoài sống cuộc đời của họ, thậm chí là còn không có ăn chứ đừng nói đến việc đủ ăn.”
Cảm giác đói khát khi trong nhà có bảy miệng ăn nhưng không có nhà, không có tiền, không đủ cơm ăn, cả nhà tiểu thúc mà không khổ thì còn ai khổ đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên xe kéo chất đầy gia sản thượng vàng hạ cám, hơn nữa còn có năm bao lương thực nên vô cùng nặng. Đặc biệt là hôm qua có mưa nên đường đất rất lầy lội, bánh xe cứ bị lún xuống nên phải cố hết sức mới kéo được.
Nhưng mà Thủy Thanh cùng năm đứa trẻ không hề tỏ ra phiền muộn hay chán nản, người nào cũng rất vui mừng.
Thủy Thanh tưởng tượng đến việc không cần phải sống cùng một nhà với mẹ chồng, tẩu tử và điệt nhi điệt nữ nữa thì vui vẻ đến mức muốn xoay vòng.
Thật tuyệt, có thể tự do tự tại sống cuộc sống của mình rồi.
“Ôi, Phạm nhị gia, các người đi đâu đấy?” Có thôn dân nhìn thấy nên hỏi một câu.
Tập quen dần việc trả lời sau khi phân gia, cây lớn thì phân cành còn con lớn thì phân gia, nhi nữ của Phạm nhị gia cũng lớn rồi nên phân gia là chuyện bình thường.
Chờ cho xe kéo lộc cộc đi xa rồi thì có thôn dân vẫy tay nói: “Ơ, các người không biết à?”
“Biết cái gì?” Ngửi được mùi bát quái nên có mấy người khác tụ tập lại.
“Là Phạm đại gia đấy, nhìn nàng ta thế mà lại đánh chủ ý lên Đại Nha và Nhị Nha, Phạm đại nương luôn là người thiên vị nhà lão đại thì các người cũng biết mà. Lúc trưa Phạm nhị gia làm ầm lên, không còn mang dáng vẻ yếu đuối như lúc trước nữa.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro