[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

An Cư Lạc Nghiệ...

2024-10-09 11:35:48

Cám mì chính là phần phấn vàng bao bên ngoài hạt lúa mạch, thêm bột mình vào rồi nhồi thành bột để làm bánh bao đen. Thủy Thanh tưởng tượng đến mùi vị của bánh bao đen thì cảm thấy cổ họng đau rát.

Đại Nha Nhị Nha nhìn đến năm bao lương thực không thể nào đủ này mà trong lòng thấy hơi phiền muộn.

“Nương, con đi làm chuồng gà để mang gà vào nhốt, lát nữa con đến nhà người quen trong thôn xin ít hạt giống rau. Bây giờ là cuối tháng tám, đầu tháng chín thì gieo hạt, gieo nhiều loại thì đến mùa đông nhà chúng ta cũng có cái ăn.”

Nghĩ đến việc tỉ mĩ chăm sóc vườn rau rồi mùa hè phơi ớt khô, cà tím khô, đậu đũa khô… mọi thứ đều để ở Phạm gia thì Nhị Nha đau lòng không thôi.

Đại Nha nhìn bốn phía trống trơn thì trong lòng nảy ra ý tưởng, cô bé quay đầu nhìn thẳng ra đường lớn: “Nương, con vào rừng trúc hái nấm trúc về nấu canh.”

Thiếu lương thực thì phải kiếm thêm nhiều rau dại mới được. Hôm qua có mưa nên trong rừng trúc sẽ mọc nhiều nấm, tuy rằng bây giờ nấm hơi già rồi nhưng cũng không sao, canh nấm là tiên, nấm là thứ rau dại ăn ngon nhất.

Thủy Thanh nhìn thấy hai nhi tử nhanh nhẹn sắp xếp mọi chuyện trong nhà rất tốt thì vô cùng hài lòng, nhưng nàng nghe Đại Nha nói muốn đi hái nấm thì không yên tâm: “Yến Thu, nấm cũng có nấm độc, con có phân biệt được không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lớn đến mười một tuổi rồi, đây là lần đầu cô bé nghe nương của mình gọi đại danh của minh, Đại Nha kích động đến mức hốc mắt ửng đỏ, các đó không nha Nhị Nha đang dọn đá làm chuồng gà, đôi mắt cũng ươn ướt.

Trước đây nương gọi đại danh của ba đệ đệ khiến từ tận đáy lòng hai cô bé hâm mộ vô cùng.

Chẳng qua là hai cô bé biết thân phận nữ nhi không so được với các đệ đệ nhưng hai cô bé cũng hy vọng trong lòng của nương thì vẫn công nhận hai nữ nhi họ… nhà cửa tiền tài thì hai cô bé không dám mơ đến nhưng ít nhất cách xưng hô của nương cũng có thể đối đãi giống nhau.

“Nương, nương…”

“Cái tên Yến Thu rất êm tai, nếu như sau này chúng ta đã dọn ra ngoài rồi thì cũng không cần phải nhìn sắc mặt của nãi nãi mà sống nữa, nương vẫn sẽ gọi đại danh của hai con giống như là ba đệ đệ.” Thủy Thanh cảm thấy mẹ chồng độc ác của mình như là viên gạch, có thể cút bao xa thì cứ cút đi.

Thô bạo ngang ngược.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

Số ký tự: 0