[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

Leng Keng, Có B...

2024-11-13 23:43:09

Sau khi Đại Nha Nhị Nha nghe vậy thì hiểu chuyện gật đầu, đúng vậy, lúc trước nãi nãi không vui khi nghe cha gọi đại danh của họ, nói chỉ là cái tên thôi mà nên không cần thiết.

Nhưng hai cô bé rất thích cái tên mà cha đã dụng tâm để đặt, bây giờ nương cũng tán thành nên hai cô bé đã chân chính là Phạm Yến Thu, Phạm Tinh Hồi.

“Nương, nương yên tâm đi, con phân biệt được nấm, con vào rừng trúc chỉ hái nấm trúc và váy nấm thôi, những loại khác sẽ không hái.” Khuôn mặt nhỏ của Phạm Yến Thu tươi cười xán lạn, cô bé nói xong thì cầm lấy giỏ tre rồi chạy về phía rừng trúc trên đồi nhỏ.

Không có nhiều lương thực, cha làm công việc chép sách cũng không ổn định nên bây giờ trong nhà không có một văn tiền, cô bé hái nhiều nấm về thì có thể đủ để ăn cơm chiều.

Thấy đại nhi nữ chạy xa nhưng Thủy Thanh cũng không đi theo, nàng không am hiểu việc hái nấm, cũng không nhận biết được nhiều loại, bình thường chỉ ăn mấy loại như nấm kim châm, nấm bào ngư, nấm hương.

Quý lắm thì là kê tùng, nấm măng hoặc là tùng nhung.

Nấm trúc và vấy nấm là cái gì? Căn bản nàng không biết, có đi cũng lãng phí thời gian thôi.

Bây giờ trong nhà cần nhất là nhân lực nên nàng muốn tranh thủ thời gian.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tinh Hồi, để chuồng gà cho nương, con vào thôn xem có đồ ăn hay hạt giống gì không, đúng rồi, con mang mấy quả trứng gà đi đổi đi.” Thủy Thanh nhìn nhị nhi nữ.

Nàng mới đến đây, tiếp nhận ký ức của nguyên chủ vẫn còn đứt quãng không đầy đủ, nếu như nàng đi đổi thì e sẽ bại lộ.

Phạm Tinh Hồi nghe nương vừa mới gọi đại tỷ, bây giờ lại gọi cô bé thì vội vàng lên tiếng đồng ý: “Nương, dọn đá mệt lắm, buổi sáng nương vừa bị thương chảy máu, nương nghỉ tạm chút đi.”

Thủy Thanh nhìn nhị nhi nữ gầy yếu y như cậy trúc, muốn chuyển hòn đó phải dốc hết toàn lực thì làm sao nàng có thể ngồi yên.

Thấy nương sắn tay áo chuẩn bị đến làm thì Tinh Hồi ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp lặn, cô bé còn nói thêm: “Nương, một mình con làm chuồng gà vẫn kịp mà, nương đi đào bếp đi ạ, đợi đại tỷ mang nấm về thì có thể nấu ăn.”

Đào bếp ít tốn sức hơn dọn đá, buổi sáng nương mới bị thương nên không thể làm việc nặng được. Thủy Thanh nhìn trời, quả thật nếu đào bếp xong, sau đó đi nhặt ít củi là có thể nấu cơm.

Người ở thôn Sơn Thủy ăn hai bữa một ngày khi việc đồng áng nhàn nhã, và ba bữa một ngày khi việc đồng áng bận rộn.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

Số ký tự: 0