[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

Leng Keng, Có B...

2024-11-13 23:43:09

Bây giờ là cuối tháng tám nên vụ mùa đã qua rồi, vụ đông còn chưa bắt đầu nên đang vào mùa nông nhàn.

Sáng sớm khoảng mười giờ là ăn bữa đầu tiên, buổi chiều bốn năm giờ là ăn cơm chiều, ăn như vậy có thể thừa dịp trời còn sáng không cần phải thắp đèn dầu.

Dầu thắp đèn rất quý nên người trong thôn sẽ không dễ dàng tùy tiện thắp đèn.

Buổi sáng Thủy Thanh ăn nửa cái bánh bao đen, bây giờ cũng tiêu hóa kha khá rồi, nhưng khi nghĩ đến nhi nữ chỉ có thể uống mấy ngụm cháo loãng thì bây giờ chắc là đói bụng lắm rồi.

“Được, ta đi đào bếp trước, lát nữa nấu cơm chiều ngon cho các con.”

Nghe được ăn thì đầu tiên Tinh Hồi cảm thấy vui mừng nhưng sau đó nghĩ đến trong nhà thiếu lương thực thì cô bé hiểu chuyện nói: “Nương, nương bị thương cần bồi bổ, đồ ăn ngon nương nấu một phần là được, không phải vẫn còn một bao cám mì sao ạ? Con và đại tỷ ăn canh nấm và cám mì cũng đủ no rồi.”

Thủy Thanh luôn nghĩ hài tử hiểu chuyện thì tốt thật nhưng bây giờ nữ nhi huyết mạch tương liên lại quá hiểu chuyện khiến cho chóp mũi của nàng chua xót.

Cám mì đó người lớn còn không nuốt troi thì làm gì có đứa trẻ nào thích ăn chứ.

Nàng chạm vào mái tóc thô cứng ngã vàng của nhị nhi nữ rồi nói nhỏ: “Về sau cả nhà chung ta ăn giống nhau, có ngon thì cùng ăn ngon, dỡ thì cùng ăn dỡ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không phân biệt khẩu phần ăn hay là nam nhân phải được ăn ngon hơn nữ nhân, nhi tử phải ăn ngon hơn nữ nhi, cương ngạnh đem người một nhà phân biệt thành nam bảy loại.

Người một nhà không đoàn kết mà lại cảm thấy chướng mắt nhau sao? Nằm mơ đi.

Tinh Hồi nhìn thấy được sự kiên định trong ánh mắt của nương thì há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn hóa thành một câu: “Được ạ.

Nương thật tốt.

Thủy Thanh đào bếp xong thì đi ra sau núi dạo quanh, cuối cùng trời không phụ lòng người, rốt cuộc nàng cũng tìm được phiến đá dẹp bằng phẳng.

Phiến đá khá giống một đáy chảo lớn, dùng để nướng bánh cũng đủ rồi. Đúng vậy nàng phải dùng tảng đá này để nướng bánh. Khi họ phân gia thì Phạm gia chia cho họ một nồi đất để nấu canh.

Không có chảo sắt, trong trí nhớ của nàng thì một cái chảo sắt lớn phải dùng sáu bảy trăm văn tiền mới mua được, e rằng chảo sắt nhỏ cũng phải mất ba bốn trăm văn tiền.

Trước đây khi nàng đọc tiểu thuyết thì cảm thấy một lượng bạc rất ít, ít hơn nhiều so với món trang sức hàng chục lượng bạc, thậm chí hàng trăm lượng bạc.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

Số ký tự: 0