[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Leng Keng, Có B...
2024-10-09 11:35:48
Nhưng bây giờ nàng không một xu dính túi, trải qua cảm giác mất mặt khi anh hùng hảo hán chẳng có nổi một văn tiền.
Nàng rửa sạch tảng đá đó rồi mang về chổ nấu cơm, rồi đặt tảng đá lên cái bếp đã đào xong ban đầu, sau đó lại hì hà hì hục đào thêm một cái bếp ở bên cạnh.
Vừa nâng mắt lên nhìn thì đã thấy phu quân môi hồng răng trắng cầm theo hai quả mướp hương cùng với Tinh Hồi nhỏ gầy quay về.
Đoàn chừng mướp hương là Lý gia cho, vẻ mặt của hai người không vui, Tinh Hồi còn đang khóc nữa.
“Làm sao thế?” Thủy Thanh đứng chổ đào bếp hỏi.
“Nương, mấy người tốt trong thôn đều đã gieo hạt giống rồi nên không có hạt giống thừa, người có hạt giống thì không cho nhiều lám, nương xem này, con chỉ đổi được nhiêu đây thôi.” Tinh Hồi đưa hạt giống được cô bé bọc kỹ trong lá cây cho Thủy Thanh.
Có bảy tám cái gói lá như vậy, nói thật thì nhiều hơn Thủy Thanh nghĩ rồi, suy cho cùng thì cũng là bảy tám loại rau không phải sao?
Nàng thuận miệng nói: “Không sao đâu, bảy tám loại là đủ rồi, đủ ăn mà.”
Tinh Hồi không ngờ nương của mình lạc quan như vậy, cô bé nghĩ đến mùa đông thì lại lo lắng: “Không phải con nói về hình thức mà là số lượng, số lượng hạt giống bên trong không nhiều.”
Vốn dĩ cô bé nghĩ xin được nhiều loại rau thì có thể cẩn thận gieo trồng chăm sóc, mùa đông có thêm chút đồ ăn thì cũng có thể no bụng, bây giờ hạt giống lại không đủ thì không biết phải làm thế nào mới được.
Trong lòng Phạm Tiến tính toán ngày mai lại vào thành tìm thêm việc chép sách, vốn dĩ hắn nghĩ sẽ xây xong nhà tranh rồi mới đi, bây giờ xem ra phải tran thủ tìm hạt giống và đồ ăn về trước, mua hạt giống về để không ảnh hượng đến vụ gieo trồng mới được.
Chảo sắt, gậy đánh lửa, y phục chăn đệm, lương thực, dầu muối… trong nhà thiếu quá nhiều đồ…
Thật sự Thủy Thanh không lo nhiều như vậy, suy cho cùng thì từ trước đến nay nàng làm được việc gì đều là dựa vào chính mình dốc sức mà làm.
Bây giờ trong đầu nàng đầy mong muốn kiếm tiền, kiếm tiền, tranh thủ kiếm nhiều tiên hơn.
“Nương, cha, xem con hái nhiều nấm chưa này.” Phạm Yến Thu xách theo một cái rổ đầy nấm chạy nhanh như bay, chỉ chớp mắt đã chạy đến trước mặt ba người họ.
“Leng keng, kiểm trắc đảo chính mua nấm mối hoang bốn lượng một cân, nấm báo mưa hai cân, có bán hay không?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng rửa sạch tảng đá đó rồi mang về chổ nấu cơm, rồi đặt tảng đá lên cái bếp đã đào xong ban đầu, sau đó lại hì hà hì hục đào thêm một cái bếp ở bên cạnh.
Vừa nâng mắt lên nhìn thì đã thấy phu quân môi hồng răng trắng cầm theo hai quả mướp hương cùng với Tinh Hồi nhỏ gầy quay về.
Đoàn chừng mướp hương là Lý gia cho, vẻ mặt của hai người không vui, Tinh Hồi còn đang khóc nữa.
“Làm sao thế?” Thủy Thanh đứng chổ đào bếp hỏi.
“Nương, mấy người tốt trong thôn đều đã gieo hạt giống rồi nên không có hạt giống thừa, người có hạt giống thì không cho nhiều lám, nương xem này, con chỉ đổi được nhiêu đây thôi.” Tinh Hồi đưa hạt giống được cô bé bọc kỹ trong lá cây cho Thủy Thanh.
Có bảy tám cái gói lá như vậy, nói thật thì nhiều hơn Thủy Thanh nghĩ rồi, suy cho cùng thì cũng là bảy tám loại rau không phải sao?
Nàng thuận miệng nói: “Không sao đâu, bảy tám loại là đủ rồi, đủ ăn mà.”
Tinh Hồi không ngờ nương của mình lạc quan như vậy, cô bé nghĩ đến mùa đông thì lại lo lắng: “Không phải con nói về hình thức mà là số lượng, số lượng hạt giống bên trong không nhiều.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vốn dĩ cô bé nghĩ xin được nhiều loại rau thì có thể cẩn thận gieo trồng chăm sóc, mùa đông có thêm chút đồ ăn thì cũng có thể no bụng, bây giờ hạt giống lại không đủ thì không biết phải làm thế nào mới được.
Trong lòng Phạm Tiến tính toán ngày mai lại vào thành tìm thêm việc chép sách, vốn dĩ hắn nghĩ sẽ xây xong nhà tranh rồi mới đi, bây giờ xem ra phải tran thủ tìm hạt giống và đồ ăn về trước, mua hạt giống về để không ảnh hượng đến vụ gieo trồng mới được.
Chảo sắt, gậy đánh lửa, y phục chăn đệm, lương thực, dầu muối… trong nhà thiếu quá nhiều đồ…
Thật sự Thủy Thanh không lo nhiều như vậy, suy cho cùng thì từ trước đến nay nàng làm được việc gì đều là dựa vào chính mình dốc sức mà làm.
Bây giờ trong đầu nàng đầy mong muốn kiếm tiền, kiếm tiền, tranh thủ kiếm nhiều tiên hơn.
“Nương, cha, xem con hái nhiều nấm chưa này.” Phạm Yến Thu xách theo một cái rổ đầy nấm chạy nhanh như bay, chỉ chớp mắt đã chạy đến trước mặt ba người họ.
“Leng keng, kiểm trắc đảo chính mua nấm mối hoang bốn lượng một cân, nấm báo mưa hai cân, có bán hay không?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro