[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Đánh Cờ 4
2024-11-13 23:43:09
Điều đáng nói là những ngọn núi đó cũng không phải núi cao gì, trên đó chỉ có rừng tre hoặc mấy loại cây linh tinh. Tre có thể dùng dể đan mấy thứ bằng tre, nhưng mấy thứ không có giá trị trong nhà đó thì ai mà không đan được, cho dù có mang vào thành thì cũng chẳng bán được mấy đồng.
Măng thì ăn được nhưng thật ra quá ngấy rồi. Trừ khi nó được kết hợp với thịt mỡ, nếu không sau khi ăn sẽ có cảm giác ợ nóng, một năm người nhà nông được ăn thịt mấy lần chứ? Lấy thịt đâu ra mà ăn với nó.
Được ăn no bụng là sung sướng lắm rồi chứ đừng nói đến ngấy.
Cũng có thể ăn rau rừng, trong rừng ngoại trừ những cây thẳng có thể làm xà nhà ra thì những cây còn lại cũng chỉ có thể làm củi… nói tóm lại thì toàn là những thứ vô dụng.
Nàng ta hào phóng xua tay: “Tiểu thúc tử, ngươi chọn trước đi.”
Phạm Tiến suy nghĩ ròi chỉ định ba ngọn núi. Sau khi nghe như vậy thì Tôn Kim Hoa, Phạm Đại Trụ và những người khác nhận ra ba ngọn núi này không có lợi thế nào khác ngoài việc nó được nối liền với nhau.
Đặc biệt trong đó còn có một ngọn núi tre không có giá trị, không được xem là có ích lợi gì.
Lúc này họ đồng ý mà không hề có sự phản đối nào, sau khi chia đất, chia rừng xong thì họ bắt đầu chia lương thực có sẵn trong nhà.
Đối với nhà nông thì lương thực luôn là thứ quan trọng nhất, Phạm Đại Trụ và mấy đệ đệ căng thẳng nhìn tiểu thúc của mình, hận không thể lật lọng bất cứ lúc nào.
Nhưng kỳ lạ là Phạm Tiến không nói muốn nhiều lương thực mà chỉ nói mẹ Phạm cho cái gì thì hắn lấy cái đó.
“Nhi tử à, toàn là những thứ mà điệt tử của con có thể ăn thôi nên con đừng trách ta thiên vị.” Mẹ Phạm hơi áy náy nói.
Phạm Tiến lắc đầu, vẻ mặt dịu dàng nói: “Nương chỉ cần chia cho bả người trong nhà chúng con ăn đủ đến thu hoạch ngũ cốc mùa sau là được.”
Tôn Kim Hoa âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Nằm mơ!
Còn muốn chia đủ lương thực đến mùa vụ sau à, muốn no đủ, muốn cuộc sống dễ dàng thì sao không bán đất đi, nếu không bán đất thì làm sao nhà họ có thể mua lại mảnh đất tốt đã chia chứ?
Nàng ta và mẹ chồng nhìn nhau rồi nháy mắt.
Mẹ Phạm chợt bật khóc rồi tự trách: “Đều là do nương vô dụng, nương bán nhiều đất đai để nuôi con và lão đại, bây giờ trong nhà cũng chỉ đủ ăn lưng bụng, nếu không phải con đi kiếm tiền nuôi cả nhà thì e rằng nương cũng chẳng có gì để ăn. Từ giờ không còn con giúp đỡ nữa thì cái nhà này biết sống sao đây?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Măng thì ăn được nhưng thật ra quá ngấy rồi. Trừ khi nó được kết hợp với thịt mỡ, nếu không sau khi ăn sẽ có cảm giác ợ nóng, một năm người nhà nông được ăn thịt mấy lần chứ? Lấy thịt đâu ra mà ăn với nó.
Được ăn no bụng là sung sướng lắm rồi chứ đừng nói đến ngấy.
Cũng có thể ăn rau rừng, trong rừng ngoại trừ những cây thẳng có thể làm xà nhà ra thì những cây còn lại cũng chỉ có thể làm củi… nói tóm lại thì toàn là những thứ vô dụng.
Nàng ta hào phóng xua tay: “Tiểu thúc tử, ngươi chọn trước đi.”
Phạm Tiến suy nghĩ ròi chỉ định ba ngọn núi. Sau khi nghe như vậy thì Tôn Kim Hoa, Phạm Đại Trụ và những người khác nhận ra ba ngọn núi này không có lợi thế nào khác ngoài việc nó được nối liền với nhau.
Đặc biệt trong đó còn có một ngọn núi tre không có giá trị, không được xem là có ích lợi gì.
Lúc này họ đồng ý mà không hề có sự phản đối nào, sau khi chia đất, chia rừng xong thì họ bắt đầu chia lương thực có sẵn trong nhà.
Đối với nhà nông thì lương thực luôn là thứ quan trọng nhất, Phạm Đại Trụ và mấy đệ đệ căng thẳng nhìn tiểu thúc của mình, hận không thể lật lọng bất cứ lúc nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng kỳ lạ là Phạm Tiến không nói muốn nhiều lương thực mà chỉ nói mẹ Phạm cho cái gì thì hắn lấy cái đó.
“Nhi tử à, toàn là những thứ mà điệt tử của con có thể ăn thôi nên con đừng trách ta thiên vị.” Mẹ Phạm hơi áy náy nói.
Phạm Tiến lắc đầu, vẻ mặt dịu dàng nói: “Nương chỉ cần chia cho bả người trong nhà chúng con ăn đủ đến thu hoạch ngũ cốc mùa sau là được.”
Tôn Kim Hoa âm thầm hừ lạnh một tiếng.
Nằm mơ!
Còn muốn chia đủ lương thực đến mùa vụ sau à, muốn no đủ, muốn cuộc sống dễ dàng thì sao không bán đất đi, nếu không bán đất thì làm sao nhà họ có thể mua lại mảnh đất tốt đã chia chứ?
Nàng ta và mẹ chồng nhìn nhau rồi nháy mắt.
Mẹ Phạm chợt bật khóc rồi tự trách: “Đều là do nương vô dụng, nương bán nhiều đất đai để nuôi con và lão đại, bây giờ trong nhà cũng chỉ đủ ăn lưng bụng, nếu không phải con đi kiếm tiền nuôi cả nhà thì e rằng nương cũng chẳng có gì để ăn. Từ giờ không còn con giúp đỡ nữa thì cái nhà này biết sống sao đây?”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro