[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

Nhà Mới, Không...

2024-11-13 23:43:09

Không có cách nào khác, trong nhà tới bảy miệng ăn, mà người nào cũng suy dinh dưỡng, mười hai cái trứng, trung bình mỗi người còn ăn không đến hai cái.

Bên kia nồi canh mướp hương nấu trưng sối ùng ục. Bên này Thủy Thanh dùng phiến đá nung nóng lên rồi bắt đầu làm bánh nướng.

Bột mềm đã nở to gấp đôi, đàn hồi mềm mại, nàng nhào nhẹ để thoát khí rồi sau đó lấy từng nắm nhỏ ép cho bẹp ra rồi đặt tên phiến đá để nướng thành bánh bột ngô vàng khô hai mặt.

Lớp vỏ bên ngoài giòn, trong mềm thơm, mùi thơm của bánh khiến Thủy Thanh nuốt nước bọt.

Sáu người còn lại mang chiến lợi phẩm quay về nhìn thấy nồi canh trứng và một rổ bánh bột ngô thì sợ ngây người.

“Nương, đây… đây là cơm chiều sao ạ?

Thật sự không phải ăn tết chứ? Không, ăn tết cũng không có bánh bột ngô nướng để ăn.

Thủy Thanh đã nghĩ ra lý do từ lâu rồi: “Ngày đầu tiên có nhà mới, đương nhiên phải có bầu không khí mới, nào, nhanh ra suối rửa tay rồi ăn cơm, ai cũng có phần.”

Năm đứa trẻ hít sâu một hơi rồi nhanh chân vui vẻ chạy đi rửa tay. Dù sao cũng là trẻ con, đứa lớn nhất cũng chỉ mười một tuổi, đồ ăn ngon để trước mắt thì có ai có thể chống cự nổi.

Phạm Tiến nhìn thấy bọn trẻ vui vẻ thì khóe môi cũng cong lên ý cười nhàn nhạt. Hắn không đi rửa tay cùng bọn trẻ mà đem nấm đã hái và lương thực đi cất thật kỹ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy mấy cái bao lúc trước hơi phồng hơn thì ánh mắt của hắn tối lại, sau đó hắn lắc đầu rồi hóa thành nụ cười thanh đạm.

Sau đó hắn lại đem cỏ tranh mà bọn trẻ đã cắt được thu dọn lại rồi mới đi ra suối rửa tay.

Sau khi quay lại đã thấy năm đứa trẻ tay phải cầm chén đất, tay trái cầm bánh bột ngô, hai mắt sáng ngời đầy chờ mong nhìn hắn.

Không có bàn nên bảy người đều xếp bảy khối đá rồi ngồi xung quanh nhau.

“Sao còn chưa ăn nữa?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.

“Cha, nương nói muốn người một nhà ăn cùng nhau.” Phạm Hồ nhỏ nhất thuật lại lời của Thủy Thanh, ý cười trên môi Phạm Tiến tăng hơn nhiều.

Hắn phủi vạt áo dài rồi ngồi vào phiến đá mà mọi người cố ý để cho hắn. Ở phiến đá to trước mặt là một chén canh trứng nhiều trứng nhiều mướp hương, chính giữa là một rổ tre đựng mười mấy cái bánh bột ngô trắng.

Ánh mắt hắn nhìn trứng gà đầy chén, tự nhiên cho rằng thế tử ăn uống kiêng khem là vì muốn tiết kiệm để dành cho hắn ăn.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

Số ký tự: 0