[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

Nhà Mới, Không...

2024-09-19 07:05:32

Hắn mím môi rồi nói với hai nhi nữ ngồi bên cạnh: “Yến Thu, Tinh Hồi, trứng trong chén cha nhiều quá nên ăn không hết, cha chia cho hai đứa chút nhé.”

“Không cần đâu cha, cha xem trứng gà trong chén chúng con cũng nhiều lắm này.” Phạm Tinh Hồi kích động nói.

Đây là lần đầu tiên cô bé thấy nhiều trứng gà như thế. Trước đây đồ ăn đại tỷ nấu, nhưng thứ quý giá như trứng gà thì nãi nãi đều cất giấu trong phòng của bà ta, chỉ có lễ tết thì mới lấy ra nấu một lần nhưng cũng là nãi nãi tự nấu chứ không cho đại tỷ động vào.

Nhưng nấu xong rồi thì cũng không chia cho cô bé và đại tỷ, ngay cả nước canh không có trứng thì cũng không đến phiên hai cô bé, trong nhà người được ăn trứng gà cũng chỉ có cha và ba đệ đệ, mà ngay cả mấy đệ đệ cũng chỉ được chia phần rất ít.

Phạm Yến Thu bưng bát nhìn canh trứng mướp hương đầy ấp trong chén thì hơi nghẹn ngào nói với cha: “Cha, cha xem này, nhiều trứng gà lắm, cha không cần mang phần của cha chia cho con và tiểu muội đâu.”

Trước kia thì cha sẽ đem phần của mình chia cho tỷ muội họ nhưng lại chọc nãi nãi không vui. Nãi nãi vẫn luôn không thích cha thì phần lớn nguyên nhân là do tỷ muội của họ.

Phạm Tiến nhìn vẻ mặt kích động của hai khuê nữ thì lại nhớ đến những thứ hai cô bé phải chịu khổ trong quá khứ, giọng nói hơi cảm động: “Ừm, đều có trứng để ăn rồi, nương của các con không tiếc nữa.”

“Đúng ạ, nương đối xử với chúng con quá tốt.”

“Nương không tiếc nữa, con vừa mới đếm qua số trứng gà, đoán chừng nương đã dùng năm quả trứng để nấu canh trứng.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hóa ra năm quả trứng có thể nấu được nhiều canh trứng như thế.”

Năm đứa trẻ sôi nổi thảo luận.

Phạm Tiến hơi nhướng mày, ánh mắt mang theo hoang mang nhìn về phía Thủy Thanh. Bọn trẻ chưa từng tiếp xúc nhiều trứng gà nhưng hắn thì biết, chỉ năm cái trứng gà thì không thể nào nấu được một nồi canh trứng đầy ấp như thế…

Thủy Thanh vẫn bình tĩnh ngồi đó, biểu cảm vẫn như bình thường rồi nói với năm đứa trẻ: “Người đủ rồi, bắt đầu ăn thôi.”

“Oa!”

Năm đứa trẻ đồng thanh hoan hô, chúng không chờ nổi mà cắn bánh bột ngô rồi lại uống từng ngụm canh trứng lớn. Oa, thật ngon quá!

Bánh bột ngô trắng có lớp vỏ ngoài vàng giòn rụm, bên trong lại mềm dẻo, không hề khô cứng khó nuốt như bánh bao đen, lúc nuốt vào cổ họng cũng không đau, thật sự rất mềm.

Hóa ra bánh nướng trắng là như thế này, chẳng trách những nhà có tiền đều ăn bánh nướng tráng.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!

Số ký tự: 0