[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Nhưng Tôn Tử Th...
2024-11-13 23:43:09
Chỉ cần bây giờ nàng thể che giấu được thì sau đó có thể lặng lẽ đưa Nha Tử về nhà…
Thủy Thanh quay sang Đại Nha rồi cười nói: “Nha đầu ngốc à, con sợ sao, hai đứa con thật sự cho rằng đại bá nương muốn bán con đi sao? Bá nương nói vậy chỉ để trêu chọc hai đứa thôi, làm gì có người lớn nào, đặc biệt là người gánh vác gia đình như đại bá nương của con lại có thể bán con đi được, con yên tâm đi, đại bá nương của con có tiền, người nuôi được nhi tử mà không có tiền cưới tức phụ nhi hay sao?
Không có tiền tiết kiệm đủ để cưới tức phụ nhi thì làm sao dám sinh nhi tử chứ? Vậy chẳng phải là khốn nạn lắm sao, biến lão đại và lão nhị nhà mình thành kẻ cô độc bị người trong thôn chê cười rồi.”
Vừa nói xong thì Phạm Đại Trụ và Phạm Nhị Trụ bàng hoàng nhìn qua Tôn Kim Hoa.
Trước đây nương của họ nói sẽ bán Đại Nha và Nhị Nha đi để thu xếp cưới tức phụ nhi cho họ, có nhiều tiền rồi thì có thể chọn một nữ nhân đẹp để cưới.
Bây giờ theo như thẩm tử nói thì chắc chắn trong tay nương có tiền, nếu không sao có thể cứ sinh rồi lại sinh, mà cũng buộc phải dùng tiền tiết kiệm để cho Tam Trụ và Tứ Trụ thành thân.
Dựa vào cái gì?
Mà họ phải mang cái danh bán muội muội nhưng hai đệ đệ thì không.
Từ nay về sau làm sao họ có thể ngẩng cao đầu làm người ở trong thôn nữa.
“Hơn nữa, cho dù là đại bá của các con thì đại bá nương cũng không lấy được tiền, còn không phải có nãi nãi của các con sao? Chắc chắn trong tay bà ấy có tiền. Nếu thật sự không được thì còn có thể bán đất bán ruộng, dù sao thì cưới tức phụ nhi vào cửa đại bá nương sẽ bán đất bán ruộng thôi, chuyện này chẳng có gì hiếm lạ. Trong nhà vẫn còn hai ba mươi mẫu đất màu mỡ, đến lúc Tứ Trụ thành thân cũng đủ rồi.”
Sau khi nghe thấy như vậy thì thậm chí Phạm Tam Trụ và Phạm Tứ Trụ, những người đứng nhìn hai tỷ muội họ bị đánh nhưng không ngăn cản cũng đã đưa mắt nhìn nãi nãi của mình.
Chúng đồng than hỏi: “Nãi nãi, bà có bỏ tiền cho chúng con thành thân không?”
Mẹ Phạm nghe có người đánh động đến hai ba mươi mẫu đất của bà ta thì tim đau như cắt.
Sau khi bà ta gả vào Phạm gia thì của cải phong phú, có năm sáu mươi mẫu đất màu mỡ, có thể cả đất trên núi.
Có thể có đủ tài vận để cho nhi tử đi học chữ. Chỉ là lão đại học chữ giống như bị đòi mạng, mỗi ngày đều muốn lười biếng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thủy Thanh quay sang Đại Nha rồi cười nói: “Nha đầu ngốc à, con sợ sao, hai đứa con thật sự cho rằng đại bá nương muốn bán con đi sao? Bá nương nói vậy chỉ để trêu chọc hai đứa thôi, làm gì có người lớn nào, đặc biệt là người gánh vác gia đình như đại bá nương của con lại có thể bán con đi được, con yên tâm đi, đại bá nương của con có tiền, người nuôi được nhi tử mà không có tiền cưới tức phụ nhi hay sao?
Không có tiền tiết kiệm đủ để cưới tức phụ nhi thì làm sao dám sinh nhi tử chứ? Vậy chẳng phải là khốn nạn lắm sao, biến lão đại và lão nhị nhà mình thành kẻ cô độc bị người trong thôn chê cười rồi.”
Vừa nói xong thì Phạm Đại Trụ và Phạm Nhị Trụ bàng hoàng nhìn qua Tôn Kim Hoa.
Trước đây nương của họ nói sẽ bán Đại Nha và Nhị Nha đi để thu xếp cưới tức phụ nhi cho họ, có nhiều tiền rồi thì có thể chọn một nữ nhân đẹp để cưới.
Bây giờ theo như thẩm tử nói thì chắc chắn trong tay nương có tiền, nếu không sao có thể cứ sinh rồi lại sinh, mà cũng buộc phải dùng tiền tiết kiệm để cho Tam Trụ và Tứ Trụ thành thân.
Dựa vào cái gì?
Mà họ phải mang cái danh bán muội muội nhưng hai đệ đệ thì không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ nay về sau làm sao họ có thể ngẩng cao đầu làm người ở trong thôn nữa.
“Hơn nữa, cho dù là đại bá của các con thì đại bá nương cũng không lấy được tiền, còn không phải có nãi nãi của các con sao? Chắc chắn trong tay bà ấy có tiền. Nếu thật sự không được thì còn có thể bán đất bán ruộng, dù sao thì cưới tức phụ nhi vào cửa đại bá nương sẽ bán đất bán ruộng thôi, chuyện này chẳng có gì hiếm lạ. Trong nhà vẫn còn hai ba mươi mẫu đất màu mỡ, đến lúc Tứ Trụ thành thân cũng đủ rồi.”
Sau khi nghe thấy như vậy thì thậm chí Phạm Tam Trụ và Phạm Tứ Trụ, những người đứng nhìn hai tỷ muội họ bị đánh nhưng không ngăn cản cũng đã đưa mắt nhìn nãi nãi của mình.
Chúng đồng than hỏi: “Nãi nãi, bà có bỏ tiền cho chúng con thành thân không?”
Mẹ Phạm nghe có người đánh động đến hai ba mươi mẫu đất của bà ta thì tim đau như cắt.
Sau khi bà ta gả vào Phạm gia thì của cải phong phú, có năm sáu mươi mẫu đất màu mỡ, có thể cả đất trên núi.
Có thể có đủ tài vận để cho nhi tử đi học chữ. Chỉ là lão đại học chữ giống như bị đòi mạng, mỗi ngày đều muốn lười biếng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro