[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Nhưng Tôn Tử Th...
2024-11-13 23:43:09
Lão nhị thì rất thích đi học, lúc nhỏ thường xuyên được phu tử khen ngợi, vốn tưởng rằng sẽ mang vinh quang cho Phạm gia, kết quả đến tận hai mươi tám tuổi cũng không vượt qua được kỳ thi tú tài.
Năm sáu mươi mẫu đất trong nhà dùng để nuôi hai nhi tử trưởng thành, khi chúng thành thân thì đã bán đi hơn chục mẫu, trước đó đương gia qua đời lại bán thêm chục mẫu.
Nếu còn bán nữa thì thật sự bà ta không cam tâm nên khi đại tức phụ nhi nãy ra ý bán Đại Nha và Nhị Nha thì bà ta mới kiên quyết đồng ý.
Chung quy rằng so với đất đai thì hai nha đầu này chỉ là người ngoài.
Cuối cùng cũng phải xuất giá, sau đó thành người nhà của người khác, cũng có khác gì với việc bán đi đâu.
Bà ta lặng lẽ nói với tôn tử mấy câu: “Đừng nghe thẩm tử của con nói mò.”
Thủy Thanh thính tai nên kêu lên: “Sao lại là nói mò được chứ, nương à, nương suy nghĩ cho kỹ nhé, từ giờ về sau nương còn phải dựa vào mấy người Đại Trụ nuôi dưỡng đến khi chết đấy. Nương có tiền mà lại không cam tâm bỏ ra, có đất mà không cam tâm cho bọn chúng, lẽ nào nương không sợ sau này không có người hương hỏa cho Phạm gia sao.”
Mẹ chồng và cha chồng đều là những người ích kỷ, là những người sống an ổn thì chẳng nhớ đến lúc nguy nan, ham ăn làm biếng chẳng biết lo lắng trong nhà.
Khi còn trẻ đã trải qua những ngày tháng quá thong dong, bất kể thu hoạch nhiều hay ít thì đều dùng hết cho bản thân, từ trước đến nay chẳng tiết kiểm nổi một đồng tiền cho mình.
Tất cả chi tiêu, cạn kiệt đến rỗng túi.
Đợi khi nhi tử trưởng thành muốn đi học nên phải bán mấy mẫu đất, rồi đến khi thành thân lại bán mấy mẫu đất, kể cả khi đau ốm cũng bán đất… bây giờ lại không đành lòng bán đất mà lại muốn bán cháu gái.
Tôn Kim Hoa biết trước đây Phạm gia có cuộc sống rất tốt, là “phú hộ” hạng nhất hạng nhì ở trong thôn, nàng hoài nghi nhìn mẹ chồng, trong lòng xuất hiện tiếng lầm bẩm.
Chẳng phải mẹ chồng ta còn giấu rất nhiều tiền hay sao, vậy tiếc gì mà không lấy ra?
Thủy Thanh lạnh lùng nhìn biểu cảm của tẩu tử và cả nhà họ.
Tốt, rất tốt.
Cha chồng mất rồi, sớm muộn gì nàng cũng muốn phân gia.
Nhìn dáng vẻ của đại tẩu thì rõ ràng là tin mẹ chồng có tiền, khi nàng đề nghị phân gia thì chắc chắn nàng ta sẽ giành “quyền phụng dưỡng” mẹ chồng.
Sau khi phân gia nàng không muốn đưa mẹ chồng về phụng dưỡng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Năm sáu mươi mẫu đất trong nhà dùng để nuôi hai nhi tử trưởng thành, khi chúng thành thân thì đã bán đi hơn chục mẫu, trước đó đương gia qua đời lại bán thêm chục mẫu.
Nếu còn bán nữa thì thật sự bà ta không cam tâm nên khi đại tức phụ nhi nãy ra ý bán Đại Nha và Nhị Nha thì bà ta mới kiên quyết đồng ý.
Chung quy rằng so với đất đai thì hai nha đầu này chỉ là người ngoài.
Cuối cùng cũng phải xuất giá, sau đó thành người nhà của người khác, cũng có khác gì với việc bán đi đâu.
Bà ta lặng lẽ nói với tôn tử mấy câu: “Đừng nghe thẩm tử của con nói mò.”
Thủy Thanh thính tai nên kêu lên: “Sao lại là nói mò được chứ, nương à, nương suy nghĩ cho kỹ nhé, từ giờ về sau nương còn phải dựa vào mấy người Đại Trụ nuôi dưỡng đến khi chết đấy. Nương có tiền mà lại không cam tâm bỏ ra, có đất mà không cam tâm cho bọn chúng, lẽ nào nương không sợ sau này không có người hương hỏa cho Phạm gia sao.”
Mẹ chồng và cha chồng đều là những người ích kỷ, là những người sống an ổn thì chẳng nhớ đến lúc nguy nan, ham ăn làm biếng chẳng biết lo lắng trong nhà.
Khi còn trẻ đã trải qua những ngày tháng quá thong dong, bất kể thu hoạch nhiều hay ít thì đều dùng hết cho bản thân, từ trước đến nay chẳng tiết kiểm nổi một đồng tiền cho mình.
Tất cả chi tiêu, cạn kiệt đến rỗng túi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi khi nhi tử trưởng thành muốn đi học nên phải bán mấy mẫu đất, rồi đến khi thành thân lại bán mấy mẫu đất, kể cả khi đau ốm cũng bán đất… bây giờ lại không đành lòng bán đất mà lại muốn bán cháu gái.
Tôn Kim Hoa biết trước đây Phạm gia có cuộc sống rất tốt, là “phú hộ” hạng nhất hạng nhì ở trong thôn, nàng hoài nghi nhìn mẹ chồng, trong lòng xuất hiện tiếng lầm bẩm.
Chẳng phải mẹ chồng ta còn giấu rất nhiều tiền hay sao, vậy tiếc gì mà không lấy ra?
Thủy Thanh lạnh lùng nhìn biểu cảm của tẩu tử và cả nhà họ.
Tốt, rất tốt.
Cha chồng mất rồi, sớm muộn gì nàng cũng muốn phân gia.
Nhìn dáng vẻ của đại tẩu thì rõ ràng là tin mẹ chồng có tiền, khi nàng đề nghị phân gia thì chắc chắn nàng ta sẽ giành “quyền phụng dưỡng” mẹ chồng.
Sau khi phân gia nàng không muốn đưa mẹ chồng về phụng dưỡng.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro