[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Ta Có Chuyện Cầ...
2024-11-13 23:43:09
Đại Nha phân gia đi rồi nên Tôn Kim Hoa nấu cơm chiều, vốn đã mang một bụng lửa giận nên vẫn gân cổ cãi: "Làm sao? Ba gian nhà ngói thuộc về chúng ta, năm bao lương thực đó có một bao là cám mì, cũng chẳng cho họ một văn tiền nào, chuyện ta làm còn chưa đủ tốt à? Chàng đi khắp thôn mà hỏi xem, có mấy phu nhân nhà nào có thể khôn khéo như vậy hả.”
Chỉ là nghĩ đến hai cân đường đỏ cùng sáu con gà mái già thì nàng ta lại thấy đau lòng, ai mà có ngờ cả nhà lão nhị lại nổi lòng tham chứ.
Lão đại Phạm cau mày rồi uống hai ngụm cháo nấm rau dại, nói năng không rõ ràng: “Nuôi thêm một nhà lão nhị thì chúng ta cũng không thiệt, tội gì phải chia nhà họ ra?”
Tôn Kim Hoa bực bội: "Sao lại không thiệt? Lão nhị thì không phải lúc nào cũng ở nhà ăn cơm nhưng Hồ Thủy Thanh và năm nhãi con đó đều phải ăn cơm trong nhà mà.”
“Đại Nha Nhị Nha thiếu ăn, ba đứa nhỏ kua cũng không ăn cái gì nhiều, trong nhà ngoài ngõ đều là họ làm việc, lão nhị còn có thể gửi tiền về nhà, ta là trưởng tử huynh trưởng, cho dù không phân gia thì ba gian nhà ngói này vẫn là của nhà chúng ta, lão nhị muốn giành cũng không giành được.” Lão đại Phạm thở dài phân tích.
Tôn Kim Hoa hơi chột dạ, trước đó thật sự khi họ đưa ra quyết định này, không phải là do Hồ Thủy Thanh nói rõ trong tay mẹ chồng có bạc sao.
Nghĩ đến trong tay của mẹ chồng có bạc nên nàng ta mới vội vàng muốn chia sẻ tin này cho đương gia.
Chân mày của lão đại Phạm giãn ra, hắn ta cúi sát đầu lại rồi nhỏ giọng hỏi: "Nàng chắc chắn à?”
Lão nương nhà hắn không quan tâm gì đến nhà cửa, cuộc sống của người khác càng ngày càng rực rỡ nhưng Phạm gia thì từ lúc bán ruộng đất để cưới tức phụ nhi về thì luôn khó khăn.
Chẳng lẽ chỉ có một mình nương sao?
Chẳng lẽ tiền bạc đều nằm trong tay nương sao?
"Không sai, chàng ngẫm lại xem, đồng ruộng của Phạm gia ước chừng thu hoạch có thừa, lão nhị thì nộp hết tiền bạc làm được cho nương, sao lại không có được?” Tôn Kim Hoa cũng kề sát vào, nói với giọng chắc chắn.
Lão đại Phạm trầm tư hồi lâu rồi ừ một tiếng: "Chuyện này nàng làm không tệ.”
Được khẳng định nên Tôn Kim Hoa mặt mày hớn hở, đắc ý nói: "Chàng nên xem trọng ta đi, chờ cho cả nhà lão nhị ăn hết lương thực rồi thì sớm muộn gì họ cũng sẽ muốn bán ruộng đất thôi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ là nghĩ đến hai cân đường đỏ cùng sáu con gà mái già thì nàng ta lại thấy đau lòng, ai mà có ngờ cả nhà lão nhị lại nổi lòng tham chứ.
Lão đại Phạm cau mày rồi uống hai ngụm cháo nấm rau dại, nói năng không rõ ràng: “Nuôi thêm một nhà lão nhị thì chúng ta cũng không thiệt, tội gì phải chia nhà họ ra?”
Tôn Kim Hoa bực bội: "Sao lại không thiệt? Lão nhị thì không phải lúc nào cũng ở nhà ăn cơm nhưng Hồ Thủy Thanh và năm nhãi con đó đều phải ăn cơm trong nhà mà.”
“Đại Nha Nhị Nha thiếu ăn, ba đứa nhỏ kua cũng không ăn cái gì nhiều, trong nhà ngoài ngõ đều là họ làm việc, lão nhị còn có thể gửi tiền về nhà, ta là trưởng tử huynh trưởng, cho dù không phân gia thì ba gian nhà ngói này vẫn là của nhà chúng ta, lão nhị muốn giành cũng không giành được.” Lão đại Phạm thở dài phân tích.
Tôn Kim Hoa hơi chột dạ, trước đó thật sự khi họ đưa ra quyết định này, không phải là do Hồ Thủy Thanh nói rõ trong tay mẹ chồng có bạc sao.
Nghĩ đến trong tay của mẹ chồng có bạc nên nàng ta mới vội vàng muốn chia sẻ tin này cho đương gia.
Chân mày của lão đại Phạm giãn ra, hắn ta cúi sát đầu lại rồi nhỏ giọng hỏi: "Nàng chắc chắn à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão nương nhà hắn không quan tâm gì đến nhà cửa, cuộc sống của người khác càng ngày càng rực rỡ nhưng Phạm gia thì từ lúc bán ruộng đất để cưới tức phụ nhi về thì luôn khó khăn.
Chẳng lẽ chỉ có một mình nương sao?
Chẳng lẽ tiền bạc đều nằm trong tay nương sao?
"Không sai, chàng ngẫm lại xem, đồng ruộng của Phạm gia ước chừng thu hoạch có thừa, lão nhị thì nộp hết tiền bạc làm được cho nương, sao lại không có được?” Tôn Kim Hoa cũng kề sát vào, nói với giọng chắc chắn.
Lão đại Phạm trầm tư hồi lâu rồi ừ một tiếng: "Chuyện này nàng làm không tệ.”
Được khẳng định nên Tôn Kim Hoa mặt mày hớn hở, đắc ý nói: "Chàng nên xem trọng ta đi, chờ cho cả nhà lão nhị ăn hết lương thực rồi thì sớm muộn gì họ cũng sẽ muốn bán ruộng đất thôi.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro