[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Nhà Mới, Không...
2024-10-09 11:35:48
Nàng hào phóng đáp: “Được, ngày mai cha của các con đi vào thành mua thịt mỡ về, chúng ta ngao mỡ heo nhé, không chỉ có thể có mỡ heo trộn cơm mà còn có thể ăn thịt heo nữa.”
“Oa…” Mấy đứa trẻ reo hò vui sướng.
Nhưng hai đứa lớn là Yến Thu và Tinh Hồi chỉ là cười vui thôi.
Sau khi phân gia thì một văn tiền nãi nãi không không chia cho cha, ngày mai cha vào thàn dù có nhận được việc chép sách thì tiền công cũng không đủ, nhưng dưới cảnh tượng cả nhà vui vẻ như vậy, hà tất gì phải nói một câu gây mất hứng chứ?
Ánh mắt của Phạm Tiến nhanh chóng dừng lại trên người Thủy Thanh, đương nhiên Thủy Thanh không nhìn thấy.
Trong nhà không có tiền nhưng có thể kiếm được.
Nếu phải ăn mấy thứ nàng mua được trong trung tâm mua sắm thì có khác gì mang bát vàng đi xin ăn đâu?
Chỉ cần lấy ra dùng thì cũng phải có người che giấu giúp nàng.
Cái nhà này, ngoại trừ Phạm Tiến khôn khéo thông minh ta thì có ai thích hợp che giấu cho nàng hơn đâu.
Bên này cả nhà Thủy Thanh không có bàn ghế ngồi vây quanh tảng đá lớn, vui vẻ ăn một bữa ăn phong phú chưa từng được ăn trong đời.
Thì bên kia nhà cũ Phạm gia cũng đang ăn cơm chiều.
Người ở Phạm gia ngồi xổm ăn cơm, bàn ăn lúc trước bị Thủy Thanh chém gãy thành hai khúc, đó là cái bàn duy nhất trong nhà.
Mỗi người bưng một chén rồi tùy ý tìm một chỗ ngồi ở mái hiên.
Ngoại trừ Phạm Chiêu Đệ bảy tuổi tập mãi thành quen thì những người còn lại đều cảm thấy ngồi như vậy không được tự nhiên.
Trong lòng đầu tiên là mắng Thủy Thanh, đang yên đang lành chém gãy bàn làm gì, bây giờ hay rồi, mọi người không có chỗ mà ngồi.
Sau đó là trách nãi nãi, khi không lại không cho hai tôn nữ ngồi vào bàn ăn cơm, bây giờ đến cái bàn cũng không có, có bàn hay không cũng vô dụng.
Trước khi trời tối thì lão đại đã về đến Phạm gia, hắn ta bưng chén oán giận trách tức phụ nhi nhà mình: “Nàng nói nàng xem, nàng làm ra chuyện gì rồi.”
Bắt hắn ta lén lút trốn ra ngoài, nói chờ hắn ta về là có thể gây áp lực để nhà lão nhị đồng ý bán Đại Nha và Nhị Nha, không cần nhọc lòng hắn ta mà vẫn thu xếp ổn thỏa.
Kết quả thì hắn đi một lần thì lão nhị mang cả nhà phân gia đi nơi khác.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Oa…” Mấy đứa trẻ reo hò vui sướng.
Nhưng hai đứa lớn là Yến Thu và Tinh Hồi chỉ là cười vui thôi.
Sau khi phân gia thì một văn tiền nãi nãi không không chia cho cha, ngày mai cha vào thàn dù có nhận được việc chép sách thì tiền công cũng không đủ, nhưng dưới cảnh tượng cả nhà vui vẻ như vậy, hà tất gì phải nói một câu gây mất hứng chứ?
Ánh mắt của Phạm Tiến nhanh chóng dừng lại trên người Thủy Thanh, đương nhiên Thủy Thanh không nhìn thấy.
Trong nhà không có tiền nhưng có thể kiếm được.
Nếu phải ăn mấy thứ nàng mua được trong trung tâm mua sắm thì có khác gì mang bát vàng đi xin ăn đâu?
Chỉ cần lấy ra dùng thì cũng phải có người che giấu giúp nàng.
Cái nhà này, ngoại trừ Phạm Tiến khôn khéo thông minh ta thì có ai thích hợp che giấu cho nàng hơn đâu.
Bên này cả nhà Thủy Thanh không có bàn ghế ngồi vây quanh tảng đá lớn, vui vẻ ăn một bữa ăn phong phú chưa từng được ăn trong đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thì bên kia nhà cũ Phạm gia cũng đang ăn cơm chiều.
Người ở Phạm gia ngồi xổm ăn cơm, bàn ăn lúc trước bị Thủy Thanh chém gãy thành hai khúc, đó là cái bàn duy nhất trong nhà.
Mỗi người bưng một chén rồi tùy ý tìm một chỗ ngồi ở mái hiên.
Ngoại trừ Phạm Chiêu Đệ bảy tuổi tập mãi thành quen thì những người còn lại đều cảm thấy ngồi như vậy không được tự nhiên.
Trong lòng đầu tiên là mắng Thủy Thanh, đang yên đang lành chém gãy bàn làm gì, bây giờ hay rồi, mọi người không có chỗ mà ngồi.
Sau đó là trách nãi nãi, khi không lại không cho hai tôn nữ ngồi vào bàn ăn cơm, bây giờ đến cái bàn cũng không có, có bàn hay không cũng vô dụng.
Trước khi trời tối thì lão đại đã về đến Phạm gia, hắn ta bưng chén oán giận trách tức phụ nhi nhà mình: “Nàng nói nàng xem, nàng làm ra chuyện gì rồi.”
Bắt hắn ta lén lút trốn ra ngoài, nói chờ hắn ta về là có thể gây áp lực để nhà lão nhị đồng ý bán Đại Nha và Nhị Nha, không cần nhọc lòng hắn ta mà vẫn thu xếp ổn thỏa.
Kết quả thì hắn đi một lần thì lão nhị mang cả nhà phân gia đi nơi khác.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro