[Làm Ruộng] Không Cho Nữ Nhân Ngồi Bàn, Được, Vậy Thì Đừng Ăn!
Thích Hợp Giúp...
2024-11-13 23:43:09
Hắn đi theo phía sau Thủy Thanh, hai người một trước một sau đi đến chỗ cách nha bọn trẻ rồi mới dừng lại.
Thủy Thanh nhìn vẻ mặt tràn đầy hoang mang nhưng vẫn an tĩnh đi theo Phạm Tiến, nàng phát hiện tính tình của hắn thật sự rất nhẹ nhàng, giống một nàng dâu nhỏ vậy.
Nàng nhìn nam nhân cao lớn đĩnh đạc rồi hỏi: "Chàng có nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp không? Ngày tháng được ăn uống no đủ.”
Phạm Tiến hơi hé môi, trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: "Ngày mai ta đi vào thành tìm thêm việc, nuôi các hài tử thì cũng không thành vấn đề gì. Ta không giỏi dựng nhà tranh nhưng ta cũng tính rồi, mời người khác dựng thì một ngày là 25 văn tiền, ta chép sách một ngày có thể kiếm 53 văn, dăm ba bữa thì có thể có tiền mời người đến dựng tạm ba gian nhà tranh.
Sau này ta sống ở thư quán, buổi tối cũng chép sách, để dành nhiều tiền hơn để cho Yến Thu và Tinh Hồi làm của hồi môn, sau đó để tìm người mai mối cho ba tiểu tử Giang Hà Hồ thì chắc cũng không thành vấn đề.
Đồng ruộng thu hoạch cũng có thể khiến trong nhà no đủ, nàng cũng đừng quá lo, đừng làm chuyện phạm pháp.”
Thủy Thanh nghe xong thì giật mình.
Không ngờ Phạm Tiến giống như một con mọt sách nhưng lại suy nghĩ chu đáo như vậy, nhưng mà bây giờ nàng cần một cộng sự, hai người cùng khiến cả nhà có cuộc sống nó đủ, hắn cũng không cần phải ở bên ngoài thức đêm chép sách nuôi cả một nhà như vậy.
Huống chi cho dù hắn chép sách kiếm tiền, vừa phải làm của hồi môn cho khuê nữ, vừa phải làm chuyện mai mối cho ba nhi tử, đúng là có thể nuôi gia đình nhưng cũng chỉ nằm trong giới hạn "tạm sống” thôi.
Nàng hỏi: “Ý chàng là không làm chuyện phạm pháp là được?”
Phạm Tiến cúi đầu rồi ngẩng đầu, đôi mắt ngây ngốc nhìn Thủy Thanh. Sao Thủy Thanh bây giờ lại không giống nàng chút nào?
Hắn thành khẩn trả lời: "Ừm, chỉ cần không phạm pháp thì có thể làm.”
Ngay sau đó hắn lại lo lắng, nàng sẽ không hại người chứ?
Nhưng biểu cảm của tức phụ nhi vẫn rất bình thản ung dung, cho nên hắn biết là hắn đá lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Đương nhiên Thủy Thanh tin hắn nên mới gọi hắn ra nói chuyện. Sao hắn có thể không có bằng chứng lại đi suy đoán lòng nàng…
Thủy Thanh trơ mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Phạm Tiến vì áy náy mà đỏ ửng. Người này quá mức đơn thuần, mọi cảm xúc đều thể hiện qua nét mặt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thủy Thanh nhìn vẻ mặt tràn đầy hoang mang nhưng vẫn an tĩnh đi theo Phạm Tiến, nàng phát hiện tính tình của hắn thật sự rất nhẹ nhàng, giống một nàng dâu nhỏ vậy.
Nàng nhìn nam nhân cao lớn đĩnh đạc rồi hỏi: "Chàng có nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp không? Ngày tháng được ăn uống no đủ.”
Phạm Tiến hơi hé môi, trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: "Ngày mai ta đi vào thành tìm thêm việc, nuôi các hài tử thì cũng không thành vấn đề gì. Ta không giỏi dựng nhà tranh nhưng ta cũng tính rồi, mời người khác dựng thì một ngày là 25 văn tiền, ta chép sách một ngày có thể kiếm 53 văn, dăm ba bữa thì có thể có tiền mời người đến dựng tạm ba gian nhà tranh.
Sau này ta sống ở thư quán, buổi tối cũng chép sách, để dành nhiều tiền hơn để cho Yến Thu và Tinh Hồi làm của hồi môn, sau đó để tìm người mai mối cho ba tiểu tử Giang Hà Hồ thì chắc cũng không thành vấn đề.
Đồng ruộng thu hoạch cũng có thể khiến trong nhà no đủ, nàng cũng đừng quá lo, đừng làm chuyện phạm pháp.”
Thủy Thanh nghe xong thì giật mình.
Không ngờ Phạm Tiến giống như một con mọt sách nhưng lại suy nghĩ chu đáo như vậy, nhưng mà bây giờ nàng cần một cộng sự, hai người cùng khiến cả nhà có cuộc sống nó đủ, hắn cũng không cần phải ở bên ngoài thức đêm chép sách nuôi cả một nhà như vậy.
Huống chi cho dù hắn chép sách kiếm tiền, vừa phải làm của hồi môn cho khuê nữ, vừa phải làm chuyện mai mối cho ba nhi tử, đúng là có thể nuôi gia đình nhưng cũng chỉ nằm trong giới hạn "tạm sống” thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng hỏi: “Ý chàng là không làm chuyện phạm pháp là được?”
Phạm Tiến cúi đầu rồi ngẩng đầu, đôi mắt ngây ngốc nhìn Thủy Thanh. Sao Thủy Thanh bây giờ lại không giống nàng chút nào?
Hắn thành khẩn trả lời: "Ừm, chỉ cần không phạm pháp thì có thể làm.”
Ngay sau đó hắn lại lo lắng, nàng sẽ không hại người chứ?
Nhưng biểu cảm của tức phụ nhi vẫn rất bình thản ung dung, cho nên hắn biết là hắn đá lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.
Đương nhiên Thủy Thanh tin hắn nên mới gọi hắn ra nói chuyện. Sao hắn có thể không có bằng chứng lại đi suy đoán lòng nàng…
Thủy Thanh trơ mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Phạm Tiến vì áy náy mà đỏ ửng. Người này quá mức đơn thuần, mọi cảm xúc đều thể hiện qua nét mặt.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro