Làm Ruộng Nuôi Con: Nữ Phụ Ác Độc Bị Cả Nhà Tranh Nhau Sủng
Chương 40
2024-11-22 00:04:17
Lý Mộ Mộ nói tiếp: “Vả lại, tuy món ăn này rẻ thật nhưng cũng không thể khiến người khác ngày ngày tới mua đúng không? Nếu chúng ta làm nhiều chỉ sợ người mua sẽ càng ngày càng ít.”
“Mỗi ngày chúng ta chỉ cung ứng một lượng nhất định sẽ càng chứng tỏ đồ ăn của chúng ta tốt, chuyện làm ăn sẽ trở nên suôn sẻ, ngày nào cũng thấy có người xếp hàng.” Lý Mộ Mộ nói: “Người đều có tâm lý hướng về số đông, chỉ cần nhìn thấy có người xếp hàng thì chắc chắn sẽ sáp lại góp phần. Chỉ cần bọn họ tới nhìn một cái thì sẽ có khả năng mua đồ của chúng ta.”
“Huống hồ hôm nay ta đã nói với khách nhân rồi, đó cũng không phải là lý do thoái thác.” Lý Mộ Mộ giải thích: “Lòng lợn phải được rửa thật sạch sẽ thì mới làm ra được món ngon. Mỗi ngày chúng ta đều phải tốn rất nhiều thời gian để rửa sạch lòng lợn, cho nên cũng không cách nào nấu được nhiều hơn. Vì có thể nấu được nhiều mà kéo thấp chất lượng món ăn thì sẽ làm mất khách.”
“Mộ Mộ nói đúng, chúng ta làm gì chắc nấy, từ từ thôi, không cần gấp gáp.” Không biết Cố phụ đã trở lại từ lúc nào, nghe Lý Mộ Mộ nói xong liền trầm giọng nói.
“Mau vào nhà tính xem hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền.” Trương Thái Bình chờ không kịp thúc giục.
Cố mẫu đi lấy bàn tính.
Trương Thái Bình đặt bàn tính lên bàn cơm, ngón tay lưu loát gõ lốp bốp trên bàn phím, rất nhanh đã tính toán xong: “Trừ tiền Mộ Mộ mua lòng lợn cùng với tiền tương giấm gia vị, về phần củi lửa thì không tốn tiền, dù sao cũng là trong nhà tự chặt, không cần mua, tính như vậy thì lần này chúng ta kiếm được cả thảy một trăm bảy mươi lăm văn|!”
“Ôi!” Cố phụ nhịn không được hít vào một hơi: “Con nói bao nhiêu?”|
“Cha, là một trăm bảy mươi lăm văn!” Trương Thái Bình cũng nhịn không được kích động, bàn tay run run nhích ra khỏi hạt châu trên bàn tính.
“Ai ya, số tiền mà ba người kiếm được trong một buổi ngày hôm nay còn nhiều hơn số tiền mà cả nhà kiếm được trong nửa tháng!” Cố Thượng Dũng nói với giọng vô cùng kinh ngạc.
“Chỉ là đã làm chậm trễ chuyện cơm nước trong nhà, cả ba chúng ta đều đi khỏi, chỉ có nương ở nhà.” Lý Mộ Mộ ngượng ngùng nói.
“Như vậy thì có là gì, sáng nay Mộ Mộ chừa lại một chút món kho, trưa nay ta chỉ hầm thêm một nồi rau rồi bày một đĩa món kho cũng đủ cho cả nhà ăn rồi, không phiền.” Cố mẫu đứng dậy: “Đúng rồi, ta đã dọn cơm ra rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Lý Mộ Mộ và những người khác vội theo Cố mẫu đi bưng đồ ăn.
“Vậy sau này mỗi ngày đều có thể kiếm được số tiền này thì một tháng của nhà chúng ta có thể kiếm nhiều hơn nửa xâu tiền rồi!”
Lý Mộ Mộ bỗng phát hiện Cố Thượng Dũng và Trương Thái Bình đều rất có thiên phú trong việc tính toán.
“Nhị tẩu, ta thấy tẩu tính sổ sách rất nhanh, chi bằng sổ sách của Ăn vặt Cố gia sau này đều giao cho tẩu quản lý nhé?” Lý Mộ Mộ chủ động nói.
“Chuyện quan trọng như vậy muội lại giao cho ta ư?” Có đánh chết Trương Thái Bình cũng không ngờ Lý Mộ Mộ lại giao một chuyện quan trọng như vậy cho mình làm!
“Có gì đâu, chúng ta đều là người một nhà còn phân ra ta với tẩu làm gì? Mỗi người đều phụ trách chuyện mà bản thân am hiểu thì mới có thể khiến cho việc buôn bán trở nên tốt hơn.” Lý Mộ Mộ cười tủm tỉm nói.
Mục tiêu của nàng vốn là làm một con cá mặn, đời trước sống ở hiện đại ngâm mình trong văn hóa làm việc 996 (/) thực sự quá mệt mỏi quá dày vò, nàng không muốn đời này cũng phải sống nỗ lực như vậy.
“Mỗi ngày chúng ta chỉ cung ứng một lượng nhất định sẽ càng chứng tỏ đồ ăn của chúng ta tốt, chuyện làm ăn sẽ trở nên suôn sẻ, ngày nào cũng thấy có người xếp hàng.” Lý Mộ Mộ nói: “Người đều có tâm lý hướng về số đông, chỉ cần nhìn thấy có người xếp hàng thì chắc chắn sẽ sáp lại góp phần. Chỉ cần bọn họ tới nhìn một cái thì sẽ có khả năng mua đồ của chúng ta.”
“Huống hồ hôm nay ta đã nói với khách nhân rồi, đó cũng không phải là lý do thoái thác.” Lý Mộ Mộ giải thích: “Lòng lợn phải được rửa thật sạch sẽ thì mới làm ra được món ngon. Mỗi ngày chúng ta đều phải tốn rất nhiều thời gian để rửa sạch lòng lợn, cho nên cũng không cách nào nấu được nhiều hơn. Vì có thể nấu được nhiều mà kéo thấp chất lượng món ăn thì sẽ làm mất khách.”
“Mộ Mộ nói đúng, chúng ta làm gì chắc nấy, từ từ thôi, không cần gấp gáp.” Không biết Cố phụ đã trở lại từ lúc nào, nghe Lý Mộ Mộ nói xong liền trầm giọng nói.
“Mau vào nhà tính xem hôm nay chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền.” Trương Thái Bình chờ không kịp thúc giục.
Cố mẫu đi lấy bàn tính.
Trương Thái Bình đặt bàn tính lên bàn cơm, ngón tay lưu loát gõ lốp bốp trên bàn phím, rất nhanh đã tính toán xong: “Trừ tiền Mộ Mộ mua lòng lợn cùng với tiền tương giấm gia vị, về phần củi lửa thì không tốn tiền, dù sao cũng là trong nhà tự chặt, không cần mua, tính như vậy thì lần này chúng ta kiếm được cả thảy một trăm bảy mươi lăm văn|!”
“Ôi!” Cố phụ nhịn không được hít vào một hơi: “Con nói bao nhiêu?”|
“Cha, là một trăm bảy mươi lăm văn!” Trương Thái Bình cũng nhịn không được kích động, bàn tay run run nhích ra khỏi hạt châu trên bàn tính.
“Ai ya, số tiền mà ba người kiếm được trong một buổi ngày hôm nay còn nhiều hơn số tiền mà cả nhà kiếm được trong nửa tháng!” Cố Thượng Dũng nói với giọng vô cùng kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chỉ là đã làm chậm trễ chuyện cơm nước trong nhà, cả ba chúng ta đều đi khỏi, chỉ có nương ở nhà.” Lý Mộ Mộ ngượng ngùng nói.
“Như vậy thì có là gì, sáng nay Mộ Mộ chừa lại một chút món kho, trưa nay ta chỉ hầm thêm một nồi rau rồi bày một đĩa món kho cũng đủ cho cả nhà ăn rồi, không phiền.” Cố mẫu đứng dậy: “Đúng rồi, ta đã dọn cơm ra rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Lý Mộ Mộ và những người khác vội theo Cố mẫu đi bưng đồ ăn.
“Vậy sau này mỗi ngày đều có thể kiếm được số tiền này thì một tháng của nhà chúng ta có thể kiếm nhiều hơn nửa xâu tiền rồi!”
Lý Mộ Mộ bỗng phát hiện Cố Thượng Dũng và Trương Thái Bình đều rất có thiên phú trong việc tính toán.
“Nhị tẩu, ta thấy tẩu tính sổ sách rất nhanh, chi bằng sổ sách của Ăn vặt Cố gia sau này đều giao cho tẩu quản lý nhé?” Lý Mộ Mộ chủ động nói.
“Chuyện quan trọng như vậy muội lại giao cho ta ư?” Có đánh chết Trương Thái Bình cũng không ngờ Lý Mộ Mộ lại giao một chuyện quan trọng như vậy cho mình làm!
“Có gì đâu, chúng ta đều là người một nhà còn phân ra ta với tẩu làm gì? Mỗi người đều phụ trách chuyện mà bản thân am hiểu thì mới có thể khiến cho việc buôn bán trở nên tốt hơn.” Lý Mộ Mộ cười tủm tỉm nói.
Mục tiêu của nàng vốn là làm một con cá mặn, đời trước sống ở hiện đại ngâm mình trong văn hóa làm việc 996 (/) thực sự quá mệt mỏi quá dày vò, nàng không muốn đời này cũng phải sống nỗ lực như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro