Làm Ruộng Nuôi Con: Nữ Phụ Ác Độc Bị Cả Nhà Tranh Nhau Sủng
Chương 41
2024-11-22 00:04:17
(/) văn hóa làm việc 996: Từng được các tỷ phú công nghệ như Jack Ma và Richard Liu, người sáng lập Alibaba, tán thành, 996 là văn hoá làm việc 12 giờ mỗi ngày, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, sáu ngày một tuần, 72 giờ mỗi tuần.
Nhưng điều kiện sinh hoạt của Cố gia bây giờ quả thực có chút khó khăn, cho nên nàng mới không thể không nỗ lực một chút, trước tiên phải nâng cao điều kiện kinh tế trong nhà thì cuộc sống của nàng mới có thể thoải mái hơn.
May mắn thay Cố mẫu cũng không phải là người tính khí hẹp hòi, bà xử lý mọi chuyện trong nhà rất công bằng công chính.
Nếu nàng sống hết lòng hết dạ với Cố gia, Cố mẫu sẽ không bạc đãi nàng.
“Này… này…” Trương Thái Bình cảm động đến mức không biết phải nói gì mới phải: “Mộ Mộ, muội nói muội… sao muội lại tin tưởng ta như vậy, ngay cả chuyện quan trọng như quản lý tiền bạc cũng giao cho ta.”
“Nhị tẩu, chúng ta là người một nhà, ta không tin mọi người thì tin ai bây giờ?” Đời trước có quyển sách có tựa đề là gì nhỉ?
Cho nên nàng phải biết làm việc nhóm!
Trương Thái Bình giỏi tính toán sổ sách, tuy người có hơi tính toán chi li nhưng cũng chi li chuyện tiền bạc trong túi mình.
Nếu không phải là tiền của mình thì dù chỉ một văn nàng ấy cũng không nhét vào túi riêng.
Cho nên Lý Mộ Mộ rất tin tưởng Trương Thái Bình.
“Mộ Mộ, muội… muội yên tâm!” Trương Thái Bình cảm động muốn rớt nước mắt: “Ta chắc chắn sẽ tính toán sổ sách thật tốt, tuyệt đối không tham lam dù chỉ một văn!”
“Nhị tẩu, tẩu nói gì vậy chứ!” Lý Mộ Mộ bật cười.
“Mộ Mộ à, nói thật lòng, ta… trước kia ta quả thực cảm thấy có chút không công bằng.” Trương Thái Bình cúi đầu xuống, khuôn mặt tràn đầy vẻ xấu hổ.
“Cảm thấy muội chỉ ở trong nhà mà không ra ngoài kiếm tiền, đã thế nương còn cho muội tiền.” Trương Thái Bình ngượng ngùng nói: “Ta cũng biết Thượng Khanh không có ở nhà, một mình muội cô đơn đáng thương, cũng không có chỗ nào để đi làm kiếm tiền, ta không nên nghĩ như vậy.”
“Nhưng ta… con người của ta chính là như vậy đấy.” Trương Thái Bình nói: “Một bên vừa tự khuyên bản thân một bên lại nhịn không được để tâm vào mấy chuyện vụn vặt khiến bản thân nghĩ không thông.”
“Nhưng muội yên tâm!” Trương Thái Bình lập tức nói: “Từ nay trở đi, nếu ta còn tính toán chi li với muội thì ta chính là đồ khốn kiếp!”
Trương Thái Bình càng nói càng cảm thấy mất hết mặt mũi: “Ta hay so đo như vậy mà muội lại tin tưởng ta nhường này, ta thật sự… thật sự không còn mặt mũi nào nữa.”
“Nhị tẩu, tẩu nói đi đâu vậy. Tuy tẩu nói tẩu hay so đo nhưng cũng chỉ tự mâu thuẫn trong lòng thôi chứ chưa từng thể hiện ra mặt với ta, cũng chưa từng thật sự so đo tính toán với ta chuyện gì.” Lý Mộ Mộ nói.
“Được rồi, sau này có chuyện gì thì các con cứ nói thẳng ra với nhau, đừng có để trong lòng rồi nghĩ ngợi lung tung.” Cố mẫu nói: “Nếu để bản thân tự chui vào ngõ cụt dẫn đến suy nghĩ không hay, một người không tốt, nháo đến cả nhà không yên.”
Trương Thái Bình cúi đầu càng thấp: “Nương, con biết sai rồi.”
Lý Mộ Mộ lại nhìn về phía Vương Thúy Trân: “Đại tẩu nấu ăn ngon, nếu đại tẩu tình nguyện thì có thể vào bếp với ta, sau này biết cách nấu rồi, chờ việc làm ăn của nhà chúng ta làm lớn hơn, đại tẩu có thể tự mình chống đỡ một quầy hàng.”
“Mộ Mộ, muội tình nguyện nói mật phương cho ta biết ư!” Vương Thúy Trân kinh ngạc đến mức há hốc mồm, nàng ấy cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Trương Thái Bình cũng rất thèm thuồng phương pháp nấu đó.
Nhưng điều kiện sinh hoạt của Cố gia bây giờ quả thực có chút khó khăn, cho nên nàng mới không thể không nỗ lực một chút, trước tiên phải nâng cao điều kiện kinh tế trong nhà thì cuộc sống của nàng mới có thể thoải mái hơn.
May mắn thay Cố mẫu cũng không phải là người tính khí hẹp hòi, bà xử lý mọi chuyện trong nhà rất công bằng công chính.
Nếu nàng sống hết lòng hết dạ với Cố gia, Cố mẫu sẽ không bạc đãi nàng.
“Này… này…” Trương Thái Bình cảm động đến mức không biết phải nói gì mới phải: “Mộ Mộ, muội nói muội… sao muội lại tin tưởng ta như vậy, ngay cả chuyện quan trọng như quản lý tiền bạc cũng giao cho ta.”
“Nhị tẩu, chúng ta là người một nhà, ta không tin mọi người thì tin ai bây giờ?” Đời trước có quyển sách có tựa đề là gì nhỉ?
Cho nên nàng phải biết làm việc nhóm!
Trương Thái Bình giỏi tính toán sổ sách, tuy người có hơi tính toán chi li nhưng cũng chi li chuyện tiền bạc trong túi mình.
Nếu không phải là tiền của mình thì dù chỉ một văn nàng ấy cũng không nhét vào túi riêng.
Cho nên Lý Mộ Mộ rất tin tưởng Trương Thái Bình.
“Mộ Mộ, muội… muội yên tâm!” Trương Thái Bình cảm động muốn rớt nước mắt: “Ta chắc chắn sẽ tính toán sổ sách thật tốt, tuyệt đối không tham lam dù chỉ một văn!”
“Nhị tẩu, tẩu nói gì vậy chứ!” Lý Mộ Mộ bật cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mộ Mộ à, nói thật lòng, ta… trước kia ta quả thực cảm thấy có chút không công bằng.” Trương Thái Bình cúi đầu xuống, khuôn mặt tràn đầy vẻ xấu hổ.
“Cảm thấy muội chỉ ở trong nhà mà không ra ngoài kiếm tiền, đã thế nương còn cho muội tiền.” Trương Thái Bình ngượng ngùng nói: “Ta cũng biết Thượng Khanh không có ở nhà, một mình muội cô đơn đáng thương, cũng không có chỗ nào để đi làm kiếm tiền, ta không nên nghĩ như vậy.”
“Nhưng ta… con người của ta chính là như vậy đấy.” Trương Thái Bình nói: “Một bên vừa tự khuyên bản thân một bên lại nhịn không được để tâm vào mấy chuyện vụn vặt khiến bản thân nghĩ không thông.”
“Nhưng muội yên tâm!” Trương Thái Bình lập tức nói: “Từ nay trở đi, nếu ta còn tính toán chi li với muội thì ta chính là đồ khốn kiếp!”
Trương Thái Bình càng nói càng cảm thấy mất hết mặt mũi: “Ta hay so đo như vậy mà muội lại tin tưởng ta nhường này, ta thật sự… thật sự không còn mặt mũi nào nữa.”
“Nhị tẩu, tẩu nói đi đâu vậy. Tuy tẩu nói tẩu hay so đo nhưng cũng chỉ tự mâu thuẫn trong lòng thôi chứ chưa từng thể hiện ra mặt với ta, cũng chưa từng thật sự so đo tính toán với ta chuyện gì.” Lý Mộ Mộ nói.
“Được rồi, sau này có chuyện gì thì các con cứ nói thẳng ra với nhau, đừng có để trong lòng rồi nghĩ ngợi lung tung.” Cố mẫu nói: “Nếu để bản thân tự chui vào ngõ cụt dẫn đến suy nghĩ không hay, một người không tốt, nháo đến cả nhà không yên.”
Trương Thái Bình cúi đầu càng thấp: “Nương, con biết sai rồi.”
Lý Mộ Mộ lại nhìn về phía Vương Thúy Trân: “Đại tẩu nấu ăn ngon, nếu đại tẩu tình nguyện thì có thể vào bếp với ta, sau này biết cách nấu rồi, chờ việc làm ăn của nhà chúng ta làm lớn hơn, đại tẩu có thể tự mình chống đỡ một quầy hàng.”
“Mộ Mộ, muội tình nguyện nói mật phương cho ta biết ư!” Vương Thúy Trân kinh ngạc đến mức há hốc mồm, nàng ấy cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Trương Thái Bình cũng rất thèm thuồng phương pháp nấu đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro