[Làm Ruộng] Phật Hệ Ở Trong Hậu Cung Bạo Quân Làm Ruộng Hằng Ngày
Chương 21
2024-09-11 22:42:10
Khi đó, hắn còn ở lãnh cung, tiểu thái giám vẫn luôn ở cùng hắn hầu hạ hắn vì che chở hắn mà dập đầu bể đầu, chảy rất nhiều máu, hắn muốn đi ra ngoài tìm thái y cho người đó, nhưng người thủ cung căn bản không thả hắn ra ngoài, còn nói một tiểu thái giám lãnh cung chết thì chết, nào xứng mời thái y khám bệnh, hắn muốn xông vào, còn bị hung hăng đẩy trở về. Sau đó hắn không có cách nào, liền dập đầu của mình. Hắn rốt cuộc là hoàng tử, nhóm cung nhân thủ cung sợ gánh liên quan, cuối cùng vẫn đi tìm thái y cho hắn. Hắn liền chia thuốc làm hai phần, hắn và tiểu thái giám kia đắp chung.
Chỉ là sau đó lại qua vài năm, tiểu thái giám kia vẫn chết, chết vì hắn.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Dung Tiễn có hơi tối tăm.
Tầm mắt hắn quét một vòng trong điện.
Nam Xảo là ai?
Nhìn thấy tiểu cung nữ đỏ mắt nửa quỳ ở trước giường, mi tâm Dung Tiễn nhíu lại.
Trúc Tinh cũng không nghĩ tới chủ tử thế mà sẽ vì Nam Xảo giả bệnh, nàng vừa lo lắng Nam Xảo, lại sinh lòng cảm kích, đồng thời còn rất sợ, sợ chủ tử giả bệnh bị vạch trần, hoàng thượng sẽ tức giận trừng phạt chủ tử.
Không phải?
Tầm mắt lại rơi xuống trên người Ôn Yểu, nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng, không biết là bởi vì cúi đầu, hay là thân hình nàng vốn nhỏ, lúc này nhìn, liền có vẻ cực kì gầy gò.
Cảm giác buồn bực nhàn nhạt kia bỗng nhiên liền tan.
Ngay cả ánh mắt nhìn nàng, cũng nhu hòa hơn không ít -- chỉ là bởi vì hắn ngày thường lạnh lùng quen, dù là nhu hòa chút, người khác cũng không nhìn ra, huống chi lúc này cũng không ai dám ngẩng đầu nhìn hắn, nên căn bản cũng không ai chú ý tới tâm tình của hắn biến hóa.
Hắn thu hồi tầm mắt, chậm rãi hỏi: "Người hầu hạ ban ngày đâu?"
Nghe được lời này của Hoàng thượng, lòng người trong phòng đều run lên theo.
Hoàng thượng đây là muốn phạt bọn họ hầu hạ chủ tử bất lực sao?
"Bẩm Hoàng thượng,” Trúc Tinh rùng mình một cái, quỳ xoay người dập đầu: “Ban ngày hầu hạ tài nhân là nô tỳ."
Thu Văn cũng dập đầu theo: "Còn có nô tỳ."
Thu Văn Dung Tiễn có biết, hắn chỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt liền rơi vào trên người Trúc Tinh: "Ngươi tên gì?"
"Nô tỳ Trúc Tinh."
Dung Tiễn gật gật đầu, lại nói: "Đi theo Ôn Tài nhân cùng tiến cung?"
Trúc Tinh: "Vâng."
Trên mặt Dung Tiễn không có biểu tình gì, giọng nói cũng nhạt: "Cùng Ôn Tài Nhân vào cung không phải có hai người?"
Trong đầu Ôn Yểu đã loạn thành một cục, nàng không đoán ra hành động này của Dung Tiễn có ý gì, lại sợ giả bệnh bị vạch trần, cho nên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Là nô tỳ và Nam Xảo.” Trúc Tinh trả lời: “Hôm nay thân thể Nam Xảo có hơi không khỏe, Tài nhân thương cảm, bảo nàng về phòng nghỉ ngơi, không cho nàng hầu hạ trước mặt."
Nói xong, nàng ấy lại dập đầu một cái: "Là nô tỳ, là nô tỳ hầu hạ tài nhân bất lực, mong Hoàng thượng trách phạt..."
Ôn Yểu thoáng chốc ngẩng đầu nhìn Dung Tiễn.
Tầm mắt Dung Tiễn vừa vặn thu hồi, đối diện với khuôn mặt không chút máu của nàng.
Làn da nàng vốn đã trắng, lúc này lại tẩy đi lớp trang điểm, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm bạc, nhìn thẳng vào hắn, hai con ngươi hàm chứa hơi nước, có vẻ cực kì sáng.
Ôn Yểu cũng không để ý đến bên cạnh, nàng xoay người xuống, quỳ gối bên giường: "Là thân thể thần thiếp không tốt, không phải Trúc Tinh và Thu Văn hầu hạ không tốt."
Dung Tiễn trầm mặc một lát: "Trúc Tinh, đỡ chủ tử nhà ngươi nằm xuống."
Trúc Tinh đã bị dọa đến choáng váng, vội tới đỡ Ôn Yểu.
"Nam Xảo đâu?” Dung Tiễn nhìn Ôn Yểu một lần nữa nằm về, hỏi.
Trong lòng Ôn Yểu lộp bộp một tiếng.
Nam Xảo được tiểu cung nữ dìu tới diện thánh.
Tình huống của nàng ấy quả thật rất không tốt, sắc mặt so với Ôn Yểu còn kém hơn nhiều.
Chỉ là sau đó lại qua vài năm, tiểu thái giám kia vẫn chết, chết vì hắn.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Dung Tiễn có hơi tối tăm.
Tầm mắt hắn quét một vòng trong điện.
Nam Xảo là ai?
Nhìn thấy tiểu cung nữ đỏ mắt nửa quỳ ở trước giường, mi tâm Dung Tiễn nhíu lại.
Trúc Tinh cũng không nghĩ tới chủ tử thế mà sẽ vì Nam Xảo giả bệnh, nàng vừa lo lắng Nam Xảo, lại sinh lòng cảm kích, đồng thời còn rất sợ, sợ chủ tử giả bệnh bị vạch trần, hoàng thượng sẽ tức giận trừng phạt chủ tử.
Không phải?
Tầm mắt lại rơi xuống trên người Ôn Yểu, nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng, không biết là bởi vì cúi đầu, hay là thân hình nàng vốn nhỏ, lúc này nhìn, liền có vẻ cực kì gầy gò.
Cảm giác buồn bực nhàn nhạt kia bỗng nhiên liền tan.
Ngay cả ánh mắt nhìn nàng, cũng nhu hòa hơn không ít -- chỉ là bởi vì hắn ngày thường lạnh lùng quen, dù là nhu hòa chút, người khác cũng không nhìn ra, huống chi lúc này cũng không ai dám ngẩng đầu nhìn hắn, nên căn bản cũng không ai chú ý tới tâm tình của hắn biến hóa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn thu hồi tầm mắt, chậm rãi hỏi: "Người hầu hạ ban ngày đâu?"
Nghe được lời này của Hoàng thượng, lòng người trong phòng đều run lên theo.
Hoàng thượng đây là muốn phạt bọn họ hầu hạ chủ tử bất lực sao?
"Bẩm Hoàng thượng,” Trúc Tinh rùng mình một cái, quỳ xoay người dập đầu: “Ban ngày hầu hạ tài nhân là nô tỳ."
Thu Văn cũng dập đầu theo: "Còn có nô tỳ."
Thu Văn Dung Tiễn có biết, hắn chỉ nhìn thoáng qua, tầm mắt liền rơi vào trên người Trúc Tinh: "Ngươi tên gì?"
"Nô tỳ Trúc Tinh."
Dung Tiễn gật gật đầu, lại nói: "Đi theo Ôn Tài nhân cùng tiến cung?"
Trúc Tinh: "Vâng."
Trên mặt Dung Tiễn không có biểu tình gì, giọng nói cũng nhạt: "Cùng Ôn Tài Nhân vào cung không phải có hai người?"
Trong đầu Ôn Yểu đã loạn thành một cục, nàng không đoán ra hành động này của Dung Tiễn có ý gì, lại sợ giả bệnh bị vạch trần, cho nên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Là nô tỳ và Nam Xảo.” Trúc Tinh trả lời: “Hôm nay thân thể Nam Xảo có hơi không khỏe, Tài nhân thương cảm, bảo nàng về phòng nghỉ ngơi, không cho nàng hầu hạ trước mặt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói xong, nàng ấy lại dập đầu một cái: "Là nô tỳ, là nô tỳ hầu hạ tài nhân bất lực, mong Hoàng thượng trách phạt..."
Ôn Yểu thoáng chốc ngẩng đầu nhìn Dung Tiễn.
Tầm mắt Dung Tiễn vừa vặn thu hồi, đối diện với khuôn mặt không chút máu của nàng.
Làn da nàng vốn đã trắng, lúc này lại tẩy đi lớp trang điểm, trên đầu cũng chỉ cài một cây trâm bạc, nhìn thẳng vào hắn, hai con ngươi hàm chứa hơi nước, có vẻ cực kì sáng.
Ôn Yểu cũng không để ý đến bên cạnh, nàng xoay người xuống, quỳ gối bên giường: "Là thân thể thần thiếp không tốt, không phải Trúc Tinh và Thu Văn hầu hạ không tốt."
Dung Tiễn trầm mặc một lát: "Trúc Tinh, đỡ chủ tử nhà ngươi nằm xuống."
Trúc Tinh đã bị dọa đến choáng váng, vội tới đỡ Ôn Yểu.
"Nam Xảo đâu?” Dung Tiễn nhìn Ôn Yểu một lần nữa nằm về, hỏi.
Trong lòng Ôn Yểu lộp bộp một tiếng.
Nam Xảo được tiểu cung nữ dìu tới diện thánh.
Tình huống của nàng ấy quả thật rất không tốt, sắc mặt so với Ôn Yểu còn kém hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro